Chương 30: (Vô Đề)

Vi Vi.

Tôi muốn chúc em sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý.

Nhưng đến giờ em đã nằm yên dưới đất vàng, những lời nguyện ước này chỉ sợ sẽ quấy nhiễu hương hồn em an nghỉ, khiến em không có chỗ quay về.

Vậy thì tôi chỉ chúc em năm mới vui vẻ.....

Lão Tứ hút xong hai điếu thuốc mới nhìn thấy Lục Đình Trấn đi tới, anh ta dùng tay không dập tắt điếu thuốc đã cháy tới đầu lọc, đi qua: Anh Trấn.

Lục Đình Trấn nói:

"Tết năm nay, các cậu cũng về nhà sớm đi."

Lão Tứ cười khổ:

"Anh Trấn, xem anh nói kìa, anh ở đâu thì nhà chúng em ở đó."

Trong số những người được Lục Đình Trấn cưu mang năm xưa, có mấy người vẫn còn bố mẹ, nếu không đi đến bước đường cùng, ai chẳng muốn học hành, tìm được một công việc đàng hoàng, ngồi trong văn phòng, đâu ai sẵn lòng liếm máu trên lưỡi dao, tính mạng luôn gặp nguy hiểm.

Nhưng bọn họ lại cảm thấy rất tốt, ví dụ như Báo Lớn, cậu ta là một người tài giỏi chính trực, xin vào làm việc với mức lương cao. Bố mẹ A Lan đã làm việc dưới trướng ông chủ Lục, đến giờ anh ta cũng đi theo Lục Đình Trấn, đều là tâm phúc cả.

Chỉ duy có hai người lão Tứ và Gà Đen mới là những người không cha không mẹ thật sự. Nếu không đi theo Lục Đình Trấn, e là đến giờ này ngay cả mạng cũng chẳng còn nữa.

Năm mới đến, A Lan và Báo Lớn còn có người nhà để đoàn tụ, còn lão Tứ và Gà Đen chỉ thui thủi có hai người, cũng chẳng biết phải đi đâu.

Lục Đình Trấn gật đầu:

"Cậu và Gà Đen đến nhà tôi, vú Trần nấu ăn khá được."

Lão Tứ và Gà Đen từ chối năm lần bảy lượt, Lục Đình Trấn nhìn thoáng qua Gà Đen:

"Lão Tứ thì thôi, còn cậu không muốn gặp Hoa Ngọc Quỳnh à?"

Khuôn mặt đen nhẻm của Gà Đen tức khắc đỏ bừng:

"A, chuyện, chuyện này..."

"Cậu cũng chẳng trẻ trung gì nữa đâu." Lục Đình Trấn vỗ vai anh ấy:

"Tiết kiệm tiền đi, để thời gian tới tôi sẽ bố trí chỗ ở cho hai người, cậu cũng không thể để con gái nhà người ta chờ đến già đúng không? Đợi cậu tiết kiệm tiền mua nhà thì phải mất mấy năm nữa?"

Gà Đen không biết phải trả lời thế nào, anh ấy ho khan mấy tiếng: Cảm ơn anh Trấn.

"Đi cảm ơn Vi Vi ấy." Lục Đình Trấn thoáng dừng lại:

"Dù sao cô ấy cũng gọi cậu là anh trai."

Gà Đen lặng thinh.

Đêm đông ở Hồng Kông thường có gió lạnh căm căm, từ từ chui vào phổi, tựa như lưỡi dao mỏng dính nhưng sắc bén. Từ xưa đến nay dịch vụ hỏa táng rất phổ biến ở Hồng Kông, tro cốt sẽ được gửi đi.

Vi Vi không theo đạo, không thể đưa cô vào khu mộ tôn giáo, Lục Đình Trấn đã trả giá rất cao để thuê lại phần mộ này, làm nơi yên nghỉ cho Chương Chi Vi.

Đến giờ chắc chắn cô rất sợ lửa.

Gió thổi qua vai, Lục Đình Trấn băng qua nghĩa trang thanh vắng. Hôm nay là năm mới, cả nhà vui vẻ, còn anh thì chẳng thể hân hoan được nữa.

Tựa như bị mặt băng bị đập vỡ, khó trở lại như thuở ban đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!