Chương 27: (Vô Đề)

Cô chỉ muốn xuống dưới mua một ít bánh mì để làm đồ ăn lúc khẩn cấp mà lại bị người ta giật mất túi xách.

Người cướp đồ của cô là một nhóm trộm một nam một nữ, chiều cao khác biệt, màu da cũng chẳng tương đồng, nhìn có vẻ là người Indonesia, may mà tuổi không lớn lắm.

Thanh niên cầm đầu nhìn chòng chọc vào cơ thể Chương Chi Vi hồi lâu, ánh mắt đó khiến Chương Chi Vi cảm thấy ghê tởm.

Giật mất túi xách của cô vẫn chưa xong chuyện, rõ ràng đám người này còn có suy nghĩ xấu xa hơn.

Chương Chi Vi ưỡn ngực, cô dứt khoát rút con dao găm giấu trong ống tay áo ra, nhìn chằm chằm hai người kia.

Cô không chắc chúng có hiểu lời của cô hay không, nhưng cô vẫn dùng tiếng Anh nhấn mạnh rằng:

"Tao có bệnh xã hội, nếu chúng mày dám động vào tao, tao sẽ cắt cổ tay để máu chảy vào mắt và mồm chúng mày, cho chúng mày lây bệnh giống tao, mọc mụn rộp rồi đi đời."

Những lời chứa đựng sự đe dọa của cô vừa được nói ra, quả nhiên tên cầm đầu nhìn cô với vẻ chán ghét rồi dừng bước lại..... Lũ khốn nạn!!!

Từ lâu cô đã nghe người ta nói đây là dân nhập cư trái phép từ Indonesia qua đây. Có lẽ là vì vấn đề chủng tộc

- dù sao người Indo và người Mã Lai cũng giống nhau và chung một ngôn ngữ, xét về phương diện này, chính quyền về cơ bản cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, dù chúng đã làm ảnh hưởng đến sự ổn định của xã hội.

Đặc biệt là người Hoa, đám người nhập cư này ưa trộm cướp người Hoa.

Nhất là khi về đêm, thường xuyên có một số con bạc, trộm cắp và thậm chí là những tên nghiện bắt đầu lang thang khắp nơi, tìm kiếm cơ hội ra tay.

Chương Chi Vi cảm thấy may mắn vì mình không để toàn bộ tài sản ở trong chiếc túi xách, trên người cô vẫn có tiền và vàng thỏi.

Những thứ này được giấu trên người cô, tuy lúc chạy sẽ bị đống vàng thỏi nặng trĩu đập vào người phát đau, nhưng cô không bận tâm, trên đời này còn chuyện gì hạnh phúc hơn là bị vàng thỏi đập vào người phát đau chứ?

Cô vốn định quay về khách sạn nghỉ một đêm, đợi trời sáng sẽ rời đi theo kế hoạch ban đầu. Có điều mí mắt bên phải cứ nhấp nháy suốt đã nhắc nhở cô rằng dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Cô vốn định gọi điện cho Hạ Thành Minh, song lúc chuẩn bị gọi thì cô lại chần chừ, quyết định gọi về biệt thự nhà họ Lục ở Hồng Kông.

Chương Chi Vi nói tiếng Anh muốn tìm ông chủ Lục.

Người nhận điện thoại không nhận ra giọng cô, giọng mỗi người khi nói tiếng phổ thông, tiếng Quảng Đông hoặc tiếng Anh sẽ không giống nhau.

Ông chỉ nói với Chương Chi Vi:

"Đình Trấn đã sang Malaysia, ta đoán có lẽ sự tình đã lộ, con chạy đi, chạy càng xa càng tốt."

"Giấy tờ tùy thân làm cho con trước đây cũng không an toàn." Ông chủ Lục nói:

"Con đường tốt nhất với con lúc này là mang tiền bỏ đi. Ta không thể giúp đỡ con nữa, vì sau này rất có thể ta sẽ nói mọi chuyện cho Đình Trấn."

Con cố bảo trọng.

...

Ông chủ Lục không bỏ ống nghe xuống, ông im lặng nghe giọng của Chương Chi Vi.

Lúc vừa mới đến nhà họ Lục, Chương Chi Vi đã gọi ông và bà Lục là ông nội, bà nội. Dù sao bố nuôi của cô cũng là thuộc hạ của ông chủ Lục, gọi ông một tiếng bố già, bối phận của Chương Chi Vi càng thấp hơn.

Tuy nhiên sau này Chương Chi Vi không còn gọi ông nội bà nội nữa, cô gọi họ là ông chủ Lục và bà chủ Lục giống như bao người hầu khác.

Duy chỉ có xưng hô với Lục Đình Trấn là không đổi, từ nhỏ đến lớn vẫn là một tiếng chú Lục.

Và cũng chỉ có mỗi Lục Đình Trấn vẫn đối xử tốt với cô như trước sau khi chuyện của A Man vỡ lở.

Cô là một cô bé ngoan, thông minh hiểu chuyện, biết phép tắc. Nếu không có tư tình với Lục Đình Trấn, ông chủ Lục sẽ chọn cho cô một gia đình không tồi để gả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!