Chương 25: (Vô Đề)

Khi Lục Đình Trấn đến địa điểm xảy ra tai nạn thì cũng đã ba ngày trôi qua kể từ khi Chương Chi Vi mất tích.

Đến giờ vẫn không có bất cứ tin tức nào, chỉ vớt được một số mảnh thiết bị vụn vặt, miếng vải dính vết máu. Đại dương mênh mông, làm thế nào mới có thể vớt được một người.

Mấy ngày nay Lục Đình Trấn chưa ngủ yên một ngày nào, nhắm mắt là thấy ngay hình bóng của Vi Vi bơi tung tăng trong bể bơi.

Anh không tin Vi Vi đã chết.

Chưa thấy thi thể, những mảnh vụn này chẳng thể chứng minh được gì.

Lục Đình Trấn chỉ tin vào thứ mà mắt mình nhìn thấy.

Sau khi nỗi bi thương trôi qua, anh ngày càng tỉnh táo hơn. Dù vẫn khó vào giấc nhưng tư duy của Lục Đình Trấn lại tỉnh táo lạ thường

- tỉnh táo đến mức dù cho lúc này có người cầm dao đâm anh, não bộ của anh cũng có thể gạt bỏ cảm giác đau đớn mà tiếp tục suy nghĩ.

Rõ là một người đàn ông đầy tự tin và tự tại, sau ba ngày liên tiếp tìm kiếm không có kết quả, Lục Đình Trấn đã mọc râu lún phún, anh không có lòng dạ chấn chỉnh lại bản thân, chỉ cho người hỏi han kỹ càng toàn bộ nhân viên phụ trách dịch vụ lặn biển.

Chuyện xảy ra đột ngột, mấy người mà Lục Đình Trấn phái đi đều mang vẻ mặt hổ thẹn, muốn nói rồi lại thôi.

Lục Đình Trấn giơ tay ra hiệu A Lan xử lý mấy người này.

Anh sẽ không nổi giận với họ, điều đó không cần thiết.

A Lan hiểu ý của anh, trước khi rời đi lại bị Lục Đình Trấn gọi lại: Khoan đã.

"Giữ mạng lại, vẫn có ích." Lục Đình Trấn nói:

"Cho cậu nửa tiếng, tra hỏi cho tử tế rõ ràng, từ sau khi Chi Vi đến Kuala Lumpur đã tiếp xúc với bao nhiêu người, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, đã từng gặp riêng người nào chưa... phải hỏi cho rõ ràng, không được bỏ sót một vấn đề nào."

A Lan dừng bước, cúi người: Vâng.

Ánh đèn vàng mờ không quá sáng sủa, gió biển về đêm như tiếng rên rỉ ai oán, Lục Đình Trấn ngồi trên ghế gỗ, dưới ánh đèn, mái tóc xoăn đen láy của anh hắt xuống những bóng đen tờ mờ.

Lục Đình Trấn nghiêng người, hỏi lão Tứ đứng bên cạnh:

"Giờ là mấy giờ rồi?"

- -

"Đã tám giờ rồi ư..." Chương Chi Vi đã thay sang bộ đồ sạch sẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô lau mái tóc ướt sũng của mình, khẽ thở dài:

"Hóa ra đã muộn như vậy rồi."

Màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, thời gian mặt trời lặn ở đất nước vùng nhiệt đới còn muộn hơn cả Hồng Kông.

Lúc này giơ tay chẳng thấy rõ năm ngón, cô không còn ở Kuala Lumpur nữa, cũng không ở trên đảo Pangkor, mà là Johor

- một bang có dân số đông nhất Malaysia.

Hiện giờ cô đang ở trong một khách sạn bình dân, tộng cộng có ba tầng, phòng ốc không lớn, phòng vệ sinh và hành lang đều hơi âm u, dột nát, nhưng điều kiện trong phòng cũng được, tường được quét sơn màu trắng ngà, được trang trí bằng những bức tranh màu vàng tươi, sàn nhà được lát gỗ bóng loáng, nhân viên trong khách sạn cũng thân thiện.

Tay huấn luyện viên đang gánh khoản nợ cờ bạc khổng lộ đã mang theo tiền rồi rời đi một cách suôn sẻ, anh ta đang sống chật vật nên dĩ nhiên sẽ sẵn lòng chấp nhận chết và được trả khoản thù lao kếch xù, chuồn đi mất dạng.

Chương Chi Vi thì ở lại thành phố Johor Bahru, đây là thành phố tiếp giáp với biên giới Singapore, hỗn loạn, bình dân hóa, phong cảnh biển đảo như tranh, những khu rừng nguyên sinh mang đặc trưng vùng Đông Nam Á, v.v… Những điều này đối với Chương Chi Vi đều đầy ắp cảm giác mới mẻ, nhiệt huyết.

Chỉ là đến giờ Chương Chi Vi vẫn không dám manh động, nhất cử nhất động vẫn phải thận trọng.

Đầu tiên Chương Chi Vi dùng điện thoại trong khách sạn để liên lạc với Hạ Thành Minh, bây giờ anh ta đang ở Kuala Lumpur.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!