Hồi trước bà Lục từng gặp phải một số chuyện, không thể nghe lọt tai chữ chết, vừa nghe thấy bà đã cảm thấy đau đầu.
Nhất là khi hai từ Chi Vi và chết đi đôi với nhau, bát cháo đầy huyết yến trong tay bà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Chỗ cháo trong bát vẫn còn bốc khói hắt lên người bà, bà cũng không thấy đau, vô thức xoay người sang nhìn Lục Đình Trấn.
"Cậu ăn nói hỗn láo gì đấy?"
Lục Đình Trấn mặt mày vô cảm quát người kia:
"Ai cho phép cậu nguyền rủa cô chủ?"
Người nọ tỏ vẻ thương tiếc, vô cùng bất an:
"Không phải... tôi không có. Là... là bên Malaysia, nói cô chủ lặn xuống nước, một lúc lâu vẫn không ngoi lên, có thể đã bị sóng cuốn trôi rồi..."
Lục Đình Trấn không thể nghe thêm được nữa.
Đôi tai anh như có tiếng ong kêu, dòng điện kêu lách tách, tiếng nhiễu sóng.
Vú Trương vội vàng đi tới, cầm khăn lau cháo trên váy bà Lục, nói dè dặt:
"Bà chủ đừng cử động..."
Lục Đình Trấn đứng dậy, anh không nói một lời mà sải bước thật nhanh. Anh cần phải xác nhận rằng đây không phải một lời nói dối.
Ông chủ Lục ở phía sau gọi anh lại: Đình Trấn!
Lục Đình Trấn không đáp lại, anh đã đến trước điện thoại, người giúp việc đang cầm ống nghe thấp thỏm lo sợ, không dám ngẩng đầu, đôi mắt láo liên, run rẩy dâng ống nghe trong tay lên.
Lục Đình Trấn cầm lấy ống nghe, áp bên tai, tiếng dòng điện kêu tanh tách lọt vào tai, anh đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên dạy Vi Vi bơi.
Bộ áo bơi đầu tiên của Chương Chi Vi là Lục Đình Trấn chọn, không phải áo bơi liền thân màu xanh biển truyền thống, mà là áo bơi hai mảnh có màu đỏ tươi rực rỡ, rất đẹp, bên dưới là chiếc váy ngắn, bên trên cũng rất kín đáo.
Cô không phải thành viên trong đội tuyển bơi chuyên nghiệp, vì thế không cần phải mặc những bộ đồ bơi trơn tuột, chỉ cần biết bơi, sau này nếu có chuyện gì ngoài ý muốn cũng không đến nỗi có chuyện gì.
Đây là mục đích lúc đó của Lục Đình Trấn.
Lúc mới đầu Chương Chi Vi không hề muốn học bơi, cô sợ nước.
Là Lục Đình Trấn muốn cô học, đích thân dẫn cô xuống nước, để cô khắc phục chứng sợ nước của mình.
Giá như cô vẫn luôn sợ nước.
Lục Đình Trấn nói vào trong ống nghe:
"Tôi là Lục Đình Trấn."
- -
Thời điểm dạy Chương Chi Vi học bơi là vào một ngày nắng, trước đó đã mưa liên tục năm ngày liền. Cuốn sách mà Vi Vi thích nhất để trên bệ cửa sổ, quên lấy vào, đám người làm sơ ý không đóng cửa sổ lại, làm cuốn sách của cô bị ướt theo.
Sáng ra Vi Vi đã mang cuốn sách số nhọ đi phơi dưới nắng, trang giấy phơi khô xong dúm dó lại với nhau, vừa khô vừa cứng.
Nghe nói cuốn sách đó là A Man mua cho cô, ngay cả bữa trưa cô cũng chẳng buồn ăn, chỉ ngây ngẩn nhìn cuốn sách.
Lục Đình Trấn sai lão Tứ ra ngoài tìm, gần như đã đến tất cả nơi bán sách ở khắp Hồng Kông cũng chẳng tìm thấy cuốn sách giống y hệt.
- -
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!