Chương 23: (Vô Đề)

Sau khi đưa Chương Chi Vi đi du học, Lục Đình Trấn cảm thấy sự lo lắng của mình tăng lên theo từng ngày.

Malaysia hiện nay cũng không phải nơi an toàn tuyệt đối, người Indonesia nhập cư trái phép ngày càng nhiều, những người nhập cư trái phép này là những kẻ không an phận.

Có lẽ họ có ấn tượng sâu sắc là

"Người Hoa đều rất giàu", cho nên họ thường nấp sẵn trong một số xó xỉnh, chuyên cướp bóc người Hoa

- thậm chí chém giết và xâm hại tình dục.

Chỉ cử mấy người qua đó liệu có đủ không?

Dù sao cũng là đất nước xa lạ, người Hoa ở môi trường bên đó cũng không quá thân thiện. Trong số nhân khẩu ở Kuala Lumpur, người Hoa gần như chiếm tới một phần ba.

Tuy đều cùng nộp thuế giống nhau, nhưng trường học của người Hoa lại không được công nhận là trường công lập.

Những cơ hội như hưởng nền giáo dục cao đẳng, nhà nước chi trả cho du học, v.v… có đến 80% đều là suất thuộc về người Mã Lai.

Lục Đình Trấn không bận tâm đến những điều này, điều anh lo lắng chỉ là sự an toàn của Chương Chi Vi.

Tuy nhiên thời gian này Hồng Kông cũng không yên bình, tương lai mờ mịt, tiền tệ rớt giá, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng tranh nhau mua lương thực.

Một số ngân hàng đã tạm thời bị chính phủ tiếp quản, chẳng còn cách nào khác mới đưa ra chế độ liên kết tỉ giá hối đoái, một đô la Mỹ đổi được bảy phẩy tám đô la Hồng Kông.

Lục Đình Trấn nhận được một số tin tức, biết được tập đoàn Jardine Matheson đang lên kế hoạch dời trụ sở khỏi Hồng Kông.

"Có lẽ là thấy tương lai của Hồng Kông không được khả quan." Trần Tu Trạch nói: Đi cũng tốt.

Đám nước ngoài này không cuốn xéo, chẳng lẽ muốn họ ở đây giở thói ngang ngược sao?

Khi xe đi qua tập đoàn Jardine Matheson, Lục Đình Trấn nhìn thấy lá cờ nền xanh dấu chéo trắng lướt qua cửa xe.

"Dùng tiền bán thuốc phiện để làm ăn," Lục Đình Trấn nói:

"Chúng phải đi từ sớm rồi."

Anh vừa bàn chuyện làm ăn với Trần Tu Trạch xong. Hai người chỉ kém nhau một tuổi, từng du học cùng một trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp, ai nấy đều tiếp quan việc kinh doanh của gia đình. Ở một số việc, họ có cùng một chí hướng hơn nhiều những đối tác làm ăn khác.

Khi xe đi qua khu Ngạ Cảnh, Trần Tu Trạch đột ngột bảo tài xế dừng xe lại.

Lục Đình Trấn lấy làm lạ hỏi: Sao thế?

"Nhìn thấy một người bạn." Trần Tu Trạch mở cửa xe, anh ta chống gậy, cười áy náy với Lục Đình Trấn:

"Hôm nay đến đây thôi nhé, hẹn gặp lại."

Chân phải của anh ta có tật, lúc đi đường chỉ hơi không vững một chút, nhưng anh ta vẫn chống gậy theo thói quen.

Lục Đình Trấn tạm biệt anh ta, cho tài xế lái xe về phía trước, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hoạt động náo nhiệt nhất dưới chân cầu Ngạ Cảnh chính là Đánh hình nhân, cắt giấy thành hình người rồi giẫm đạp dưới gót giày. Người làm hoạt động này đa phần là những người phụ nữ đã có tuổi.

Bây giờ không phải tiết Kinh Trập, nhiều người không có việc gì làm chỉ biết ngồi không, chờ khách ghé vào.

Trần Tu Trạch chống gậy đi tới, cúi người xuống trước một thiếu nữ đang quỳ một chân dưới đất.

Lục Đình Trấn thu mắt lại, nói với người ngồi trên ghế lái phụ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!