Chương 21: (Vô Đề)

Cô cũng không biết sao Lục Đình Trấn lại có cái tật thích sờ tai cô. Đó không phải kiểu sờ nắn cho đã tay, vì ngón tay anh rất nhẹ nhàng, men theo hình dáng của mang tai, từ mang tai nhọn nhọn lần xuống dưới thuỳ tai, khẽ gãi một cái như lông vũ lướt qua trái tim, rồi lại véo nhẹ như bị nghiện.

Đợi đến khi thuỳ tai cô ngứa ngáy đến nỗi vừa đỏ vừa nóng, Lục Đình Trấn vẫn không chịu dừng tay, tiếp tục vân vê, nhất định phải khiến cả tai của cô đỏ ửng, nóng bừng lên thì anh mới buông tha.

Ngay cả Chương Chi Vi cũng không biết tại sao anh lại thích mân mê thuỳ tai mình như vậy. Cô không có xỏ lỗ tai, trước kia đeo trang sức toàn dùng khuyên tai dạng kẹp, mấy lần dùng khuyên kẹp khiến tai phát đau lên, cô cũng không muốn đeo khuyên tai nữa.

Đống khuyên tai ngọc ngà giá trị ngàn vàng nằm trơ trọi trong hộp nhung, cô chẳng động vào, Lục Đình Trấn cũng không bận tâm, lần sau thấy món nào đẹp lại mua về tặng cô.

Đợi đến khi Lục Đình Trấn buông tay ra, Chương Chi Vi mới chạm vào thuỳ tai của mình, khẽ lẩm bẩm:

"Sắp bị chú nhéo hỏng rồi."

Lục Đình Trấn vẫn còn chưa đã ghiền, cúi đầu cọ vào má cô:

"Ở đâu ra cái tính đỏng đảnh này thế? Tối qua chú thấy cháu sắp đứt hơi đến nơi mà vẫn chưa làm đến hỏng người, bây giờ véo một tí cũng không được hả?"

Chương Chi Vi đắp tờ báo đã được vú Trần hong khô lên người, nắng rất đẹp, khiến làn da của cô phơi nắng ửng lên màu đỏ nhàn nhạt.

Có một số cô gái bắt chước người mẫu thời trang phương Tây trên họa báo, cũng phơi nắng cho da biến thành màu mật ong hoặc màu lúa mạch, Chương Chi Vi cũng bắt chước phơi nắng theo, tiếc là cô đang ở trong nhà, tác dụng không rõ ràng lắm.

Lục Đình Trấn thoa cho cô một lớp sữa dưỡng thể, cũng chỉ giúp da cô hơi nóng lên và ửng đỏ nhàn nhạt. Cô ghé lại gần ăn hạt dẻ trên tay anh, chuyên tâm nhấm nháp hạt dẻ ngọt ngào, không để tâm đến chuyện gì khác.

Lục Đình Trấn vuốt mái tóc đen óng ả của cô, hôn lên má cô, bàn tay cũng không đứng đắn, giống như đang mân mê một vật báu.

Lục Đình Trấn thở dài ra chiều tiếc hận:

"Biết thế đã chọn căn nhà to hơn rồi."

"Dù sao thì cháu cũng phải đi học." Chương Chi Vi nói:

"Đợi đến khi cháu được nghỉ rồi về nước, vẫn giống như vậy."

Lục Đình Trấn không bày tỏ ý kiến, anh ném vỏ hạt dẻ đi, dán môi lên chuỗi tràng hạt trên cổ tay Chương Chi Vi. Món đồ này rất đẹp, đeo trên tay Chương Chi Vi càng đẹp hơn.

Tuy không phải thứ gì quá đắt đỏ, nhưng đại sư nói có thể phù hộ chủ nhân, méo mó có hơn không. Lục Đình Trấn không tin những thứ này, nhưng chuỗi tràng hạt này đeo trên tay cô lại khiến anh yên tâm phần nào.

Có lẽ là vì anh làm kinh doanh đã lâu, trong tiềm thức cũng bắt đầu thích những thứ may mắn.

Dạo này Chương Chi Vi vừa ngoan vừa nghe lời lại bám người, tuy vẫn giận dỗi đấu võ mồm với anh nhưng không làm ầm lên nữa. Đợi đến khi cô nguôi giận, Lục Đình Trấn xuống nước dỗ ngọt mấy câu, cô lại ngoan ngoãn xin lỗi anh, cùng anh điên đảo trên giường.

Trước đây từng có người trêu chọc Lục Đình Trấn, báu vật mà anh nuôi từ bé này liệu có khi nào tương lai để mình dùng hay không? Trước đây nghe thấy lời đùa giỡn như này, Lục Đình Trấn sẽ quạt cho đối phương một trận.

Anh cũng không phải kẻ lú lẫn vì sắc đẹp, sao có thể động vào đám con cháu.

Đến bây giờ, Lục Đình Trấn lại chẳng thể phản bác lại, đúng là anh thích Chương Chi Vi, vì không có chỗ nào khiến anh không hài lòng. Kiêu ngạo cũng được, tùy hứng cũng được, trong mắt anh chúng đều trở nên đáng yêu.

Thế là chuyện cứ thế được quyết định như vậy, Lục Đình Trấn cho phép Chương Chi Vi đến Malaysia học đại học. Tháng Bảy ở bên đó chính là thời gian khai giảng, khi kỳ khai giảng sắp đến thì việc chia ly cũng cận kề.

Lục Đình Trấn dứt khoát bàn bạc với ngôi trường mà cô đang học, đích thân đón cô về nhà, để cô ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho lần đầu tiên đi du học ở đất nước xa lạ.

Mặc dù Malaysia cách Hồng Kông khá gần, nhưng Lục Đình Trấn vẫn không yên tâm để cô qua đó một mình. Hoa Ngọc Quỳnh chắc chắn phải đi cùng cô, tuy Kuala Lumpur nhiều người Hoa nhưng không thể quan tâm săn sóc như người của mình.

Chỉ có mình Hoa Ngọc Quỳnh vẫn chưa đủ, Lục Đình Trấn lại chọn hai đàn em đắc lực trong đám tâm phúc của mình, chọn thêm hai đàn em có thân thủ nhanh nhẹn, tổng cộng là bốn người thay ca cho nhau, cứ hai người đi theo Chương Chi Vi một tháng, rồi lại quay về báo cáo tình hình.

Hoa Ngọc Quỳnh vô cùng ngưỡng mộ, cúi đầu gấp quần áo cho Chương Chi Vi, nói:

"Ngài Lục chiều em thật đấy."

Hoa Ngọc Quỳnh cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!