Lục Đình Trấn chậm rãi bước xuống, ánh trăng lạnh lẽo hắt lên gương mặt của Chương Chi Vi, càng khiến nó mang một màu trắng ốm yếu.
Anh cúi xuống, cầm tay Chương Chi Vi, kéo cô đứng dậy.
Anh chú ý đến hình vẽ trên mặt đất.
"Con công cháu vẽ rất đẹp." Lục Đình Trấn khen Chương Chi Vi: Giống y như thật.
Chương Chi Vi không nói gì, cô nghe thấy Hạ Thành Minh bắt chuyện với Lục Đình Trấn, hai người chủ yếu nói về chuyện làm ăn.
Chương Chi Vi không thích nghe, cô xoay người định bỏ đi thì bị Lục Đình Trấn giữ cổ tay, siết chặt.
Lục Đình Trấn không tiếp lời, dùng ánh mắt cảnh cáo Chương Chi Vi.
"Đôi khi, càng ngang bướng, càng khó đạt được thứ mình muốn, lúc nào cần yếu đuối thì phải tỏ ra yếu đuối, học cách nhượng bộ vào lúc thích hợp."
Hạ Thành Minh cười:
"Nếm mật nằm gai còn hơn là lấy trứng chọi đá."
Chương Chi Vi không giẫy giụa nữa, lòng cô dậy sóng, kiềm chế không nhìn Hạ Thành Minh, mà nhìn vào tay Lục Đình Trấn.
Anh nắm rất chặt, đến nỗi Chương Chi Vi phải xuýt xoa một tiếng.
Chỉ cần khẽ kêu lên, Lục Đình Trấn đã thả lỏng tay.
"... Đàn ông ai chẳng thích người đẹp dịu dàng nghe lời, vừa đẹp vừa ngốc là tốt nhất." Hạ Thành Minh nói:
"Anh Lục đúng là không tầm thường, người mà anh để ý cũng thông minh."
Lục Đình Trấn nói:
"Chẳng qua chỉ là mỗi người mỗi sở thích."
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Lục Đình Trấn nắm tay Chương Chi Vi quay lại chỗ cũ, cho đến khi đi tới trước phòng ăn mới buông tay. Trên đời này không có chú cháu nào lại nắm tay ngay cả khi ăn cơm cả.
Chương Chi Vi nhìn đèn sát đất ở trong góc, chiếc đèn mạ vàng có vẻ ngoài tinh xảo, là hình bông hoa bách hợp e ấp hé mở, khiến bóng người nhạt nhòa như không.
Lục Đình Trấn đặt tay lên vai cô, khẽ đẩy cô một cái.
Tối nay cũng chẳng khác gì lần trước, ông chủ Lục cũng thấy cô gái Hạ Minh Nghi này khá được. Người có địa vị cao và có tuổi hầu hết đều có chung một đặc điểm, lo sợ mình không có người nối dõi, lo cả gia nghiệp lớn mạnh này dâng cho kẻ khác.
Lục Đình Trấn đã qua tuổi thích hợp để kết hôn, vậy mà vẫn lần lữa không chịu quen bạn gái, khiến ông chủ Lục nóng lòng như lửa đốt.
Cái cô chiêu xuất thân thư hương thế gia cũng tốt, cô chiêu Hạ Minh Nghi hôm nay cũng tốt, ông chủ Lục chỉ mong ngóng Lục Đình Trấn sớm ngày xây dựng gia đình sinh con đẻ cái, để ông có thể hưởng niềm vui chơi đùa với cháu.
Lục Đình Trấn vẫn giống như trước, cư xử khách sáo với Hạ Minh Nghi. Khi chủ đề câu chuyện chuyển sang vấn đề kết bạn hay hôn nhân, anh tỏ rõ lập trường ngay, từ chối một cách khéo léo.
Bữa tối kết thúc, Hạ Minh Nghi vốn còn sục sôi ý chí, giờ đây cũng nhụt chí, ủ rũ thưởng thức món canh cuối cùng.
Trước khi ra về, Hạ Thành Minh tặng cho Chương Chi Vi một món quà, vẫn là một cuốn sách viết về lịch sử, bàn về nguồn gốc xuất xứ của thành ngữ, và một bài báo của hôm nay. Không biết là không cẩn thật để lẫn vào trong túi hay cố tình làm như vậy.
Sau khi lên xe, Lục Đình Trấn lấy báo ra đọc trước, thấy không có gì khác thường, không có lấy một nét gạch chân ghi chú nào.
Chương Chi Vi giở sách lịch sử ra đọc, ở cái trang để thẻ kẹp sách có sẵn nói về chuyện Việt Vương Câu Tiễn chiến bại bị đầy ải, ngủ trên bụi rậm, nếm mật nằm gai, còn cố tình bợ đỡ Ngô Vương Phù Sai, khiến đối phương dần dần buông bỏ cảnh giác...
Cô chủ động nói với Lục Đình Trấn:
"Trên báo viết gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!