Hồng Kông vào năm 1983 không phát triển thuận lợi.
Vào những năm 1960 xã hội Hồng Kông ngập tràn cơ hội, chỉ cần những người trẻ chịu khó, cống hiến sức lực, mang trong mình hoài bão lớn lao thì luôn có thể tìm được lối đi cho mình, người đông nhưng hàng hóa cũng không ít.
Mức chi tiêu của người dân vào thập niên bảy mươi cũng mạnh, nhiều lựa chọn, dường như dù làm gì cũng có thể kinh doanh được, cơ hội có ở khắp mọi nơi.
Đến năm 1980, mức tăng trưởng mới có phần chững lại.
Lục Đình Trấn quan tâm sát sao động thái triển vọng của Hồng Kông. Từ đầu năm đến bây giờ, dân thành thị không ai không quan tâm đến tin tức trên báo chí, như thể ai cũng muốn hóa thân thành chuyên gia dự đoán, muốn tính quẻ bói ra tương lai của Hồng Kông từ trong những dòng chữ in.
Tỷ giá hối đoái của đồng đô la Hồng Kông tiếp tục giảm nhưng điều này không phải là vấn đề đối với Lục Đình Trấn.
Hồng Kông thời nay không còn là thời kỳ mà mọi tầng lớp xã hội đều bị lũng đoạn bởi người Anh và những người không phải người Trung Quốc, các doanh nhân Trung Quốc đang dần vươn lên.
Đây không phải là chuyện tốt đối với các doanh nghiệp do Anh Quốc làm chủ, nhưng lại là một cơ hội với Lục Đình Trấn.
Nhờ đó, các doanh nhân Trung Quốc cũng trù tính, hợp lực hoặc cạnh tranh, để chia chác các lĩnh vực kinh tế truyền thống do người Anh thống trị.
Để trù tính cho chuyện này, mấy ngày gần đây Lục Đình Trấn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Bàn chuyện đến tận khuya, Lục Đình Trấn cũng uống ít rượu, anh bảo tài xế dừng lại ở chỗ cách nhà một cây số để anh đi bộ mua một phần bánh đúc đậu đỏ, gần đó có gia đình đang tổ chức đám tang, bật bài ca đưa tiễn:
"... Thiên sơn mình ta độc bước, chẳng cần đưa tiễn nhau..."
Lục Đình Trấn tập trung lắng nghe.
Anh còn nhớ mang máng, ba năm trước Chương Chi Vi thích ngồi canh trước tivi để xem Mộng lưu hương sau khi tan học, bài hát này hình như là một trong số những bài nhạc phim. Lục Đình Trấn không xem mấy thứ này, anh cũng không thể hiểu những gì mà mấy cô bé thích.
Anh không giống như những bậc phụ huynh khác quản thúc cô không cho cô xem. Với những người có bản tính ham chơi thích những điều mới lạ, Lục Đình Trấn để mặc cho cô xem phim, còn mình thì cúi đầu đọc sách trong tiếng nhạc nền ồn ã từ tivi.
Thi thoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chương Chi Vi đang ăn một miếng ô liu cam thảo, nhìn tivi không nỡ rời mắt.
Cô không thích đi giày, để chân trần giẫm trên mặt thảm, cơ thể mảnh mai như một nhành liễu bị gió xuân thổi đung đưa.
Khi hai đôi mắt chạm nhau, Chương Chi Vi sẽ nhào qua, hỏi anh:
"Lần này chú Lục đi bao lâu? Sẽ mang quà về cho cháu chứ?"
- -
Bên ngoài có người bàn tán, lời lẽ bẩn thỉu nào cũng có. Có người nói Chương Chi Vi là con gái riêng của ông chủ Lục, có người nói Lục Đình Trấn có sở thích quái gở mới nuôi dưỡng cô... Những điều này đều không thể lọt vào tai anh.
Lục Đình Trấn hiếm khi nào lại rủ lòng thương với người khác như cô, khi cô buồn anh sẽ bầu bạn trò chuyện với cô, đi đâu về nhà sẽ mang quà cho cô, mua đồ ăn cho cô.
Tiếng Anh của cô cũng là do Lục Đình Trấn đích thân dạy, tên cô là do anh đặt, bức thư tình đầu tiên mà cô nhận được cũng đưa cho anh đọc.
Những cậu trai có ý với cô, đợi bên ngoài trường học để gặp được cô nhiều lần, dùng thứ tiếng Anh và những con chữ vụng về để bày tỏ tình cảm ngây ngô.
Chương Chi Vi đều không đọc mà đưa thẳng cho Lục Đình Trấn, anh đọc được một nửa rồi để lên ngọn nến, đốt rụi toàn bộ.
Lục Đình Trấn thích sự quật cường khác biệt của cô, nhưng lại không thích sự ngang bướng, cố chấp quá mức của cô.
Chẳng hạn như hiện tại.
Lục Đình Trấn mua bánh đúc đậu đỏ xong, men theo cả đoạn đường ngập hoa thiên điểu chậm rãi đi đến bên dưới tòa nhà cao tầng.
Ngẩng đầu lên có thể thấy ánh đèn sáng choang, bóng cây cối in lên rèm cửa sổ đóng kín, chỉ có một ngọn đèn còn sáng, Chương Chi Vi vẫn chưa ngủ.
Lục Đình Trấn đẩy cửa vào nhà, vú Trần đi ra đón anh. Anh đã ăn tối, không cần người ta chuẩn bị cơm nước, chỉ hỏi bà ấy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!