Chương 15: (Vô Đề)

Lục Đình Trấn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như thế này của Chương Chi Vi.

Lúc này cô đang mặc bộ quần áo hoàn toàn không vừa người, vẫn không mặc áo ngực, cơ thể cô càng thêm phần nhỏ bé yếu đuối dưới bộ quần áo rộng thùng thình.

Quần áo sờn rách hơn sau cú ngã, đầu gối vẫn còn chảy máu, một ít máu đã dính lên quần, dính lên người.

Vừa đáng thương vừa quật cường.

Lục Đình Trấn tự cảm thấy mình không bạc đãi cô. Lúc nhỏ Chương Chi Vi té ngã, toàn là anh nhẫn nại dỗ dành, kiểm tra kỹ càng xem có ngã bị thương chỗ nào hay không.

Tính tình Chương Chi Vi hoạt bát, thích lên rừng xuống biển, Lục Đình Trấn không gò ép bản tính của cô, để mặc cô chạy lăng xăng khắp chốn, nhưng cũng không quên cho người trông chừng để đề phòng cô bị thương ngoài ý muốn.

Một người anh tận tâm giáo dưỡng như vậy, chỉ vì mấy câu nói mà nảy ra suy nghĩ chạy trốn. Quần áo đẹp đẽ không mặc, xe sang không ngồi, cứ thế chạy ra ngoài, trốn đông trốn tây, quần áo và mặt mũi đều lấm lem, ngay cả người ngợm cũng bị thương.

Vậy mà cô lại có ý định rời khỏi đảo đến Đại lục.

Lục Đình Trấn ấn ngón tay vào phần da gần miệng vết thương của cô, sẵng giọng: Nói chuyện.

Giọng cô bình tĩnh, nhưng Lục Đình Trấn lại bật cười thành tiếng:

"Suy nghĩ của cháu ngây thơ quá rồi đấy."

Anh buông tay, gỡ bao tay trên bàn tay còn lại xuống, ném cả hai cái lên người Gà Đen. Lão Tứ vẫn đang thở hổn hển, đè Gà Đen xuống, khiến anh ấy không thể nhúc nhích.

Lục Đình Trấn ném bao tay xong, cởi áo khoác lên vai cô gái không thích mặc áo ngực giống như mọi khi. Cô vô thức lùi ra sau, lại bị anh cứng rắn kéo lại gần mình, dùng áo vest bao kín lấy cô, che đi hai nụ hoa gồ lên.

Sắc mặt Chương Chi Vi buồn thương, đến giờ chân cô đã bị thương, chạy cũng chẳng chạy được, Gà Đen thì bị lão Tứ đè nghiến bên cạnh, không thể vùng thoát. Ngay cả đi ra khỏi con ngõ này cũng khó nữa là qua cửa khẩu.

Cô đã nhìn thấy ánh đèn hắt trên con đường sau lưng Lục Đình Trấn, nghe thấy tiếng động cơ xe cảnh sát, không biết bao nhiêu người đang ẩn nấp ở đó, nhưng chẳng có ai lên tiếng, họ đều đang chờ mệnh lệnh của Lục Đình Trấn.

"Chẳng phải chú đến đón cháu đây rồi sao?"

Lục Đình Trấn nói:

"Quay về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai về Hồng Kông."

Lời lẽ thân thiết như thế này, Chương Chi Vi cúi đầu nhìn Gà Đen, cả người anh ấy bị đè chặt, mặt bị ấn xuống mặt đường, là một tư thế quỳ phục xuống một cách ép buộc.

Một bên miệng lão Tứ rỉ máu, gò má sưng đỏ một mảng, bao tay da quật vào người không phải chuyện đùa, cô không biết máu kia là do răng của anh ta cắn rách môi, hay là bị thương ở đầu lưỡi hay rụng răng. Đây đều là những gì mà Lục Đình Trấn ban cho.

Anh cởi bao tay, khoác áo lên vai cô, không hề nặng tay với cô.

Cô không hiểu.

Vi Vi. Lục Đình Trấn nói:

"Chơi đã rồi thì cũng phải về nhà."

Lục Đình Trấn thu lại nụ cười: Vi Vi.

Lục Đình Trấn ngắt lời cô:

"Mới tí tuổi đầu, nói sống chết cái gì?"

"Nếu cháu không đi theo chú." Lục Đình Trấn nói ẩn ý:

"Cậu ta chỉ còn một con đường chết."

Mí mắt Chương Chi Vi giật giật, cô la lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!