Không thể qua cửa khẩu vào buổi tối.
Sau khi cắt tóc ở tiệm hoa quả, Chương Chi Vi đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô không ngây thơ đến mức cho rằng mọi chuyện suôn sẻ hôm nay đều là do sự lơ là của Lục Đình Trấn.
Cô đã bỏ đi lâu như vậy, bên phía Lục Đình Trấn vẫn không gióng trống khua chiêng tìm kiếm cô, đã đủ để nói rõ vấn đề.
Một người có tính cách như anh, tuyệt đối không trực tiếp đi tìm, nhưng cũng không có khả năng cứ để cô bỏ đi như vậy... Anh sẽ cho cô nếm chút khổ sở, đợi đến khi cô tự cảm thấy hối hận, anh sẽ đến đón người sau.
Khi Gà Đen mua mì xe đẩy quay về, Chương Chi Vi đã hạ giọng nói chuyện với anh, bàn bạc xem phải rời đi bằng cách nào.
Nếu đúng là Lục Đình Trấn đã biết được kế hoạch của hai người, vậy thì bỏ đi theo kế hoạch cũ chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Đầu óc Gà Đen nhanh nhạy, đợi Chương Chi Vi ăn mì xong, anh ấy cũng đã liên hệ với người lái xe đưa hàng ra bên ngoài, Chương Chi Vi nhỏ người, vừa vặn có thể nấp trong thùng gỗ.
Gà Đen tuy cao, nhưng xương cốt dẻo dai linh hoạt, cố sức co người lại, nấp trong thùng gỗ lớn hình tròn.
Trước khi đi, Chương Chi Vi để lại mớ tóc, toàn bộ đồ đạc và cả lá thư tay. Cô biết sớm muộn gì Lục Đình Trấn cũng sẽ đến, nhưng không sao, cô đã viết hết những gì cô muốn nói vào giấy rồi.
Hai người xuống xe giữa chừng, Chương Chi Vi nhét vào tay tài xế một xấp tiền, khẩn khoản xin đối phương giữ bí mật.
Cô vẫn không có khái niệm về tiền bạc như cũ, cho đến khi đi được một lúc lâu, mới nghe Gà Đen nói:
"... Thực ra không cần đưa nhiều như vậy."
Gà Đen cũng không nói gì nữa.
Anh quen cửa quen nẻo dẫn Chương Chi Vi đi trên đường. Ma Cao không lớn, đi mấy vòng là thuộc bản đồ, huống chi là người từng giao du với đủ hạng người như Gà Đen.
Chương Chi Vi đi theo anh ấy, chẳng bao lâu sau cô thốt lên với vẻ khá ngạc nhiên: Phố Nhã Hỏa?
Phố Nhã Hỏa là tên gọi ngày xưa, trên ba con phố Rua da Felicidade, phố Nghi An, phố Beco da Felicidade đâu đâu cũng là những nhà thổ có tiếng, nhà thổ được người ta gọi là Trại lớn.
Có tiếng tăm, gái cũng xinh, có nhan sắc có tài năng, giá bán thân cũng cao, những cô nàng át chủ bài đều tài sắc vẹn toàn... Nhưng đây đều là chuyện từ ngày xưa.
Trước đây Chương Chi Vi từng nghe người ta nói đến chuyện này, những cô gái làng chơi ngày xưa không những am hiểu cầm kỳ thi họa, mà có những người chỉ làm ca nương, bán nghệ không bán thân.
Trước đây có một số người ăn uống có kỹ nữ hầu hạ, khu phố này còn được những tay nghiện thuốc đặt biệt danh là Phòng trà đàm.
Nhưng sau 1940, Ma Cao cấm ma túy mại dâm, khu phố này cũng được cải tạo, không còn là chốn đốt tiền ngốn của, chứa chấp những tệ nạn tồi tệ.
Dĩ nhiên là Gà Đen không dẫn Chương Chi Vi đến nơi này, anh ấy có người tình cũ từng qua lại ở gần đây, người đó thuê một căn phòng cách phố Rua da Felicidade không xa. Gà Đen mới gõ cửa mấy cái, người bên trong nghe tiếng mở cửa ngay.
Đó là một người đẹp có mái tóc vàng hoe, đôi mắt có màu gần như ở giữa màu nâu và màu đen, vừa nhìn là biết là con lai.
Cô ấy nói tiếng Quảng một cách trôi chảy, mặc bộ váy nhung xanh ngọc, lúc mở cửa còn trưng ra vẻ mặt trách cứ. Sau khi nhìn thấy Gà Đen và Chương Chi Vi, sắc mặt của cô ấy cũng giãn ra, không hỏi han gì, chỉ kéo hai người vào phòng.
Phòng trọ của người đẹp này không lớn nhưng rất gọn gàng, không có đồ trang trí nào, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Gà Đen giới thiệu đơn giản, đối phương họ Hoa, tên là Ngọc Quỳnh, một cái họ rất độc đáo, Chương Chi Vi không khỏi nhìn cô ấy thêm mấy lần.
Còn Hoa Ngọc Quỳnh chỉ yên lặng nghe Gà Đen nói, cười đáp lại:
"Hóa ra là cháu gái của ngài Lục."
Gà Đen nói:
"Bây giờ nơi mà bọn anh có thể nghĩ đến chỉ có chỗ này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!