"Đêm nay trăng tỏ người người ngắm Chẳng biết ý thu ghé chốn nào?"*
*Trích từ bài thơ
"Thập ngũ dạ vọng nguyệt" (Đêm rằm trông trăng) của tác giả Vương Kiến.
Trung đình địa bạch thụ thê nha,
Lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa.
Kim dạ nguyệt minh nhân tận vọng,
Bất tri thu tư lạc thùy gia?
Bản dịch:
Ðầy cây quạ đỗ đêm rằm
Đìu hiu đất trắng đằm đằm sương hoa
Đêm nay trăng tỏ người người ngắm
Chẳng biết ý thu ghé chốn nào?
Bầu trời đêm hè quang đãng không gợn mây, đêm nay ánh trăng càng thêm trong trẻo, tựa như ban ngày.
Tư Tuần Úc ngồi trong sân, ngắm vầng trăng sáng, không biết đang suy ngẫm điều gì.
Lâm Ngọc Chi đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, lén lút nhìn ra ngoài, thấy chiếc bóng của người ấy được ánh trăng rọi xuống in trên mặt đất, có chút đơn độc.
Nhìn được một lúc, cậu thu tay lại, mím chặt môi, rũ mắt.
Sau một hồi, cửa cọt kẹt mở ra, Lâm Ngọc Chi đứng trước cửa.
Tư Tuần Úc quay lại, nhận ra là cậu, liền bật dậy đứng im tại chỗ, cứ vậy ngơ ngẩn mà ngắm nhìn, dịu dàng gọi tên cậu: Ngọc Chi.
Lâm Ngọc Chi nghiêng đầu, không dám nhìn y.
Hai người đều im lặng, như đang so kè nhau.
Cuối cùng, Tư Tuần Úc tiến lại gần vài bước,
"Mấy ngày nay ngươi cứ tránh mặt ta suốt."
Ta… Lâm Ngọc Chí quay đầu nhìn y, đang muốn phủ nhận theo bản năng, rồi cũng không nói ra lời.
"Những ngày qua, mỗi lần thấy ta ngươi đều nhăn mày nhăn mặt, ngươi đang lo lắng điều gì vậy?" Giọng nói của y vẫn dịu dàng như thế.
… Lâm Ngọc Chi chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Tư Tuần Úc thở dài một tiếng, lấy ra thứ gì đó từ trong ngực, đưa cho cậu.
Lâm Ngọc Chi vốn đang cúi đầu, bỗng thấy một vật xuất hiện trong tầm mắt, là một miếng ngọc bội.
Cậu ngẩng phắt đầu lên,
"Ngươi… ngươi lấy ngọc bội ra… làm gì?"
*(Xin phép đổi xưng hô hai đứa nhỏ từ đoạn này nhe)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!