Trời mưa suốt đêm, mãi đến lúc rạng sáng mới ngớt. Sau cơn mưa, thôn Đào Nguyên như được khoác lên mình bộ cánh mới tràn đầy sức sống.
Lâm Ngọc Chi chờ đến khi mặt trời lên cao, xách giỏ ra đi tới khu rừng ở sườn núi phía nam, định vào rừng hái chút đặc sản. Phía nam thôn Đào Nguyên có một cái hồ, cạnh hồ có một sườn dốc cây mọc thành rừng, gần đó còn có một số ruộng được khai hoang, phân nửa người dân trong thôn đều canh tác ở đó.
Lâm Ngọc Chi xách giỏ tre, đi tìm kiếm ở trong rừng. Vốn dĩ định gọi A Úc đi cùng, nhưng do y khó mà dậy sớm được hơn nữa cậu cảm thấy bản thân lúc nào cũng ở cạnh A Úc cũng không tốt lắm.
Dù sao thì thân phận khác biệt, và nếu một ngày nào đó y phục hồi, thì cũng sẽ rời đi, nơi này không thể giữ chân y mãi được.
Trời vừa mưa cả đêm hôm trước, dưới gốc cây trong rừng mọc lên rất nhiều nấm. Lâm Ngọc Chi cúi xuống, cẩn thận chọn những cây ăn được, nhưng không hề biết rằng ở phía sau lưng cách đó không xa có một ngọn cỏ khẽ lay động.
Sau khi hái xong chỗ này, Lâm Ngọc Chi đứng dậy định đổi chỗ khác để tiếp tục hái. Vừa mới đứng vững, đột nhiên cậu cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ chân, có chút hoảng loạn thoáng qua trong lòng.
Cậu cúi đầu nhìn xuống và thấy một con rắn đang cắn chặt cổ chân mình.
Phịch!
Trong lúc hoảng loạn, Lâm Ngọc Chi ngã xuống đất. Lúc này con rắn mới buông ra, lẩn mình vào đám cỏ rồi biến mất.
Lâm Ngọc Chi vỗ ngực vài cái để bình tĩnh lại.
Cậu cúi xuống nhìn cổ chân, thấy có hai vết máu, cẩn thận quan sát thì may mắn là không phải rắn độc, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhíu mày, dựa vào thân cây đứng dậy, tìm một cành cây dài trên mặt đất, khua quanh đám cỏ, không thấy có động tĩnh gì.
Sau đó cậu xách giỏ tre, khập khiễng bước ra khỏi rừng.
Lâm Ngọc Chi chưa vào sâu trong rừng nên chẳng mấy chốc đã ra tới bìa rừng.
Khi đi ngang qua ruộng, có tiếng người gọi cậu.
Ngọc Chi!
Lâm Ngọc Chi ngừng bước quay đầu nhìn lại, thấy Tô Liễu đang bước tới.
Tô Liễu dừng lại cách cậu một bước, nhíu mày nhìn chân của cậu. Vừa rồi, khi làm việc ở ruộng, cậu ấy thấy dáng đi của Lâm Ngọc Chi có vẻ không đúng, nên qua xem thử.
"Ngọc Chi, huynh sao vậy?"
"Ở trong rừng bị rắn cắn."
"Á! Huynh có sao không?" Tô Liễu lo lắng hỏi.
"Không sao, đó không phải rắn độc." Lâm Ngọc Chi lắc đầu.
Để ta đưa huynh về.
Nói rồi, Tô Liễu đỡ lấy giỏ tre trong tay cậu, một tay khác đỡ người cậu.
Lâm Ngọc Chi không từ chối ý tốt của cậu ấy.
Đi được nửa đường thì thấy Tư Tuần Úc vội vã chạy tới.
Tư Tuần Úc cau mày nhìn Lâm Ngọc Chi, Chuyện gì xảy ra?
"Ngọc Chi bị rắn cắn, nhưng không phải rắn độc." Lâm Ngọc Chi chưa kịp mở miệng thì Tô Liễu đã nói trước.
Trái tim Tư Tuần Úc vừa nhói lên lại dịu xuống.
Y cúi xuống nhìn chân Lâm Ngọc Chi.
Bị cắn ở chân?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!