Sáng sớm.
Bầu trời mây giăng dày đặc, che khuất cả nắng sớm, gió mát nhè nhẹ thổi qua, cây đào đung đưa xào xạc, từ khi vào hè tới nay, trên cây đã mọc thêm nhiều lớp lá mới, sân viện được phủ lên một tầng xanh mướt, thỉnh thoảng nhìn từ cửa sổ qua, cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Hôm nay cũng không có việc gì cần làm, đâm ra Lâm Ngọc Chi khá là nhàn rỗi, đi tưới nước cho khóm Bạch Thược* dưới chân tường phía đông.
Lúc đang cầm gáo gỗ lên chuẩn bị múc nước, cậu chợt ngẩng đầu ngó về căn phòng phía đông, vẫn không có tiếng động gì, có vẻ như người nào đó vẫn chưa tỉnh dậy.
*Bạch thược hay thược dược là một cây sống lâu năm, cao 50-80cm, rễ củ to, thân mọc thẳng đứng, không có lông. Lá mọc so le, xẻ sâu thành 3-7 thùy hình trứng dài 8-12cm, rộng 2-4 cm, mép nguyên, phía cuống hơi hồng. Hoa rất to mọc đơn độc, cánh hoa màu trắng.
Mùa hoa ở Trung Quốc vào các tháng 5-7, mùa quả vào các tháng 6-7
Tưới nước xong, Lâm Ngọc Chi chọn một cuốn sách từ giá sách trong gian chính, ngồi ngoài sân tập trung ngâm cứu.
Có lẽ do đọc sách quá lâu, Lâm Ngọc Chi cảm thấy mắt hơi nhức, bèn gục xuống bàn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Không biết đã trôi qua bao lâu, một tiếng Kẽo kẹt vang lên, cửa phòng phía đông mở ra, Tư Tuần Úc bước ra, nhìn thấy người ghé trên bàn đá.
Lúc này mây đã tản dần, từng tia nắng rực rỡ rọi xuống, rơi trên bờ vai Lâm Ngọc Chi, phác họa sườn mặt yên tĩnh.
Y tiến lại gần, nhẹ nhàng gọi: Ngọc Chi.
Ưm...
Lâm Ngọc Chi ngẩng đầu lên, giơ tay dụi mắt, mơ màng nhìn người trước mặt.
Tư Tuần Úc gõ nhẹ vào trán cậu, cười nói: Sao lại ngủ ở đây?
Lâm Ngọc Chi vừa bị gõ trán, lại bị nụ cười của y làm cho hoa cả mắt, rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn.
Bỗng thấy tai mình nong nóng, cậu vội vàng rũ mắt, ngón tay nhéo góc cuốn sách trong vô thức.
"Ta... ta chỉ đọc sách một chút thôi, rồi... ghé vào bàn để nghỉ xíu." Cậu lắp bắp nói.
Đọc sách hửm? Tư Tuần Úc nhướng mày.
Lâm Ngọc Chi âm thầm hít một hơi thật sâu, kìm nén thứ cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực,
"Ừm, trong gian chính có một giá sách, toàn bộ đều là của cha ta."
Từ nhỏ, Lâm Ngọc Chi đã theo Lâm Kham học chữ, khi còn bé, Lâm Kham cầm tay dạy cậu viết từng nét chữ, lớn hơn xíu thì cậu tự luyện chữ, những cuốn sách trên giá cậu cũng đã được tiếp xúc từ đó.
"Ngươi đọc được bao nhiêu rồi?"
Gần như đã đọc hết.
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn trời,
"Muộn rồi, ta đi nấu cơm đây."
Khi đến cửa bếp, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói:
"Còn một ít củi ở bờ tường phía đông, ngươi có thể chẻ giúp ta không?"
Dứt lời, cậu tiến vào bếp.
Tư Tuần Úc nhìn bóng lưng vội vã của cậu, mỉm cười.
Ngay sau đó, y quay lại phía dưới bờ tường, xắn tay áo lên, bắt đầu chẻ củi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!