Hai ngày sau.
Thời tiết đã tốt hơn, Lâm Ngọc Chi mang dược liệu đặt trên giá gỗ để phơi nắng. Hôm qua đã nghỉ ngơi đủ, hôm nay Lâm Kham cần phải lên trấn trên để dạy học.
Phơi dược liệu xong, Lâm Ngọc Chi nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động, không biết có phải là người cứu về hôm trước đã tỉnh hay không?
Lâm Ngọc Chi đẩy cửa bước vào.
Tư Tuần Úc mở mắt ra chỉ cảm thấy một khoảng không mờ mịt, y không biết đây là nơi nào, cũng không biết chính mình là ai?
Y đang tính ngồi dậy, nhưng cả người vô lực khiến y lại ngã trở về giường.
Ngươi tỉnh rồi. Y nghe được một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thiếu niên tầm mười mấy tuổi có đôi mắt trong veo, đang nhìn về phía y.
Tư Tuần Úc cất giọng nói khàn khàn hỏi cậu: Đây là đâu?
Lâm Ngọc Chi đi đến bên cạnh bàn, rót một chén nước:
"Thôn Đào Nguyên, Lăng Châu."
Vậy ngươi là?
"Ta họ Lâm, tự Ngọc Chi. Ngươi té xỉu ở trong núi, là ta cứu ngươi." Lâm Ngọc Chi bưng chén nước đi đến mép giường đưa cho y.
Đa tạ. Tư Tuần Úc muốn duỗi tay nhận lấy, nhưng lại từ bỏ vì không nhấc nổi tay.
Lâm Ngọc Chi thấy y như vậy, đặt chén nước sang một bên, đỡ người ngồi dậy, lại đem gối kê ở sau lưng, sau đó mới bưng chén nước lên đút cho y.
Tư Tuần Úc trong lòng có chút kháng cự việc đụng chạm với người xa lạ, nhưng y không từ chối mà chỉ khẽ cau mày.
"Ngươi đã ngủ hai ngày từ lúc được đưa về đây, cơ thể không có sức lực cũng là chuyện bình thường." Lâm Ngọc Chi đặt chén nước xuống, cười cười,
"Từ từ sẽ tốt lên thôi, thương thế của ngươi cũng yêu cầu phải tĩnh dưỡng. Trong khoảng thời gian này ngươi không cần xuống giường, có chuyện gì thì cứ kêu ta một tiếng là được."
Được, cảm ơn. Tư Tuần Úc gật gật đầu.
"Không cần khách khí." Lâm Ngọc chi lắc đầu,
"Hai ngày nay ngươi đã không ăn gì rồi, ta đi lấy cho ngươi chút đồ ăn."
Lâm Ngọc nói đến xong liền đi ra ngoài.
Một khắc sau, Lâm Ngọc Chi bưng một chén cháo đi vào.
"Mấy ngày rồi ngươi chưa ăn cơm, trước uống chút cháo đi."
Được. Tư Tuần Úc giơ tay nhận lấy.
Lâm Ngọc Chi xoay người đi đến trước tủ gỗ cạnh tường, lấy ra một bọc vải trắng.
"Đây là ngọc bội của ngươi. Ta thấy dính chút máu, mà lại là một khối ngọc tốt, nên đã rửa sạch và cất đi."
Lâm Ngọc Chi đưa ngọc bội cho y.
Tư Tuần Úc nhận lấy, cẩn thận xem xét. Nhìn thấy chữ được khắc trên ngọc bội, lập tức có một cảm giác quen thuộc nhưng không thể nghĩ ra là gì. Kí ức trong đầu giống như bị phủ một tầng sương mù dày.
"Đúng rồi, người tên là gì? Nhà ở đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!