Chương 11: Ngoại truyện 2

Xuân qua hoa rụng, người không còn gì nuối tiếc, bóng râm khuất sau khung cửa.*

*Trích trong tập thơ Ngày hạ của nhà thơ Trương Lỗi thời Tống

Đầu hạ, những cây nho mới được trồng ở góc Tây Nam trong sân bắt đầu leo cao phủ kín giàn gỗ, lá xanh tươi tốt, quả dần đơm trái.

Đây là lần kết quả đầu tiên từ khi trồng, nên mỗi ngày Đoan Nhi đều ra ngắm nghía giàn nho, mong chờ chúng nhanh chín.

"Cha ơi, nho nhà mình đã ăn được chưa ạ?" 

Dưới giàn nho, Đoan Nhi ngẩng mặt lên nhìn Lâm Ngọc Chi. 

"Chưa chín đâu con, giờ không ăn được." Lâm Ngọc Chi cúi xuống nhìn bé con, cười cười rồi xoa đầu bé. 

"Khi nào chúng mới chín hả cha?"

Đoan Nhi nghiêng nghiêng đầu hỏi. 

Lâm Ngọc Chi ngồi xuống, chỉ tay lên nho, nói:

"Con thấy quả màu xanh kia không? Khi nào nó chuyển sang màu tím thì có thể ăn được." 

"Khi nào thì nó mới chuyển sang tím vậy ạ?"

Đoan Nhi ngơ ngác hỏi. 

Lâm Ngọc Chi nghe vậy, có chút bất lực. Con

nít luôn có mười vạn câu hỏi vì sao, đôi khi người lớn cũng không biết trả lời như nào. 

"Chờ thêm xíu nữa là chúng sẽ đổi màu ngay." Lâm Ngọc Chi lại xoa đầu bé. 

Đoan Nhi chớp chớp mắt, nói:

"Được rồi, vậy Đoan Nhi sẽ chờ thêm." 

"Đoan Nhi, đến giờ luyện chữ rồi." 

Từ cửa nhà chính, Tư Tuần Úc gọi to. 

Lâm Ngọc Chi quay lại nhìn, cười nói:

"Đi thôi nào, cha con gọi con kìa." 

Nói xong, Lâm Ngọc Chi đứng lên dắt Đoan Nhi vào nhà.

Trong nhà, Tứ Nguyệt đang thè lưỡi nằm dưới đất, bộ lông dày khiến nó rất sợ nóng, không muốn ra ngoài chút nào, cứ nằm rịt một chỗ trốn cái nắng oi ả. 

Tư Tuần Úc bế Đoan Nhi đặt lên chiếc ghế cạnh bàn học, đứng sau lưng bé con, dạy bé cầm bút viết chữ. 

Lâm Ngọc Chi đứng bên cạnh, vuốt ve đầu Tứ Nguyệt, nhóc rướn đầu lên cọ cọ vào tay cậu. 

Ngoan quá. Lâm Ngọc Chi cười khen nó, rồi lại nhìn Đoan Nhi luyện chữ. 

Đoan Nhi mới chỉ bốn tuổi, tay bé con như trái măng cụt nho nhỏ, sức cũng không nhiều, bút cầm không vững, chữ viết đương nhiên cũng chưa đẹp nổi. 

Viết được một lúc, bé dần bò cả ra bàn. 

Tư Tuần Úc vỗ nhẹ lưng bé con, giọng có chút nghiêm khắc, Ngồi thẳng lên nào. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!