Cuối xuân, thôn Đào Nguyên, Lăng Châu, Giang Nam.
Lâm gia chuyển tới đây hơn mười năm trước. Khi đó Lâm Kham mang theo thê tử tới đây định cư, mua một miếng đất trống thuê người tới cất nhà. Nhưng không được bao lâu thì vợ mất, chỉ còn lại mình ông cùng con trai sống ở đây.
Sân nhà Lâm gia vô cùng rộng, một cửa chính, một cửa sau, tường trắng ngói đen, quay về hướng Nam. Bên cạnh góc tường phía Đông là một gốc đào, bây giờ là thời điểm hoa đào nở rộ. Cách đó không xa tán cây là một miệng giếng, còn có một mảnh đất trồng hoa. Giữa sân để một cái bàn đá và bốn cái ghế tròn.
Phía Tây là phòng bếp cùng phòng tắm. Phía Bắc là phòng ngủ chính, trong sân còn có hai ba cái giá phơi một ít dược liệu.
Trong nhà chỉ có hai cha con nương tựa nhau, cha Lâm
- Lâm Kham là một tú tài, tài cao học rộng, là thầy đồ dạy học ở trên trấn. Con trai là Lâm Ngọc Chi thì khôi ngô tuấn tú, năm nay cũng đã 17 tuổi. Bà mai cũng tới hỏi thăm cậu rất nhiều lần nhưng Lâm Kham đều từ chối.
Mọi người thấy thái độ kiên quyết từ chối của Lâm Kham mới dần dần từ bỏ.
Giờ Mão, trong sân của Lâm gia.
Trời vừa rạng sáng, Lâm Ngọc Chi đi ra khỏi phòng, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó đi về phòng bếp lấy cái sọt đeo trên lưng. Củi trong nhà đốt cũng sắp hết rồi, cần phải lên núi nhặt thêm.
Lâm Kham hôm nay nghỉ ngơi, cũng đã dậy từ sớm, lúc này đang ngồi trong nhà chính, đốt đèn đọc sách.
Lâm Ngọc Chi đi đến cửa nhà chính, một thân áo vải, thân hình tuấn tú đứng thẳng như một cây trúc.
"Cha, con đi lên núi nhặt củi đây."
"Ừ, đường núi khó đi, chú ý một chút."
Lâm Kham lên tiếng, đáp lại một câu.
Con biết rồi ạ.
Trời lúc này vẫn còn tờ mờ sáng, người trong thôn đã lục tục ra ngoài làm việc.
Lâm Ngọc Chi vừa ra khỏi cửa, đã nghe thấy có người gọi cậu.
"Ngọc ca nhi, cậu dậy sớm thật đấy."
Lâm Ngọc Chi quay đầu lại nhìn, thì ra là thím Hứa ở cách vách đang bận rộn làm việc ở trong sân cạnh hàng rào tre, cậu cười cười:
"Nhà cháu hết củi rồi, cháu phải lên núi nhặt củi."
"A, thật trùng hợp, thằng nhóc nhà ta cũng lên núi đó." thím Hứa nhìn thoáng qua chiếc sọt sau lưng cậu.
"Sọt này của cậu chắc không đựng được bao nhiêu, nếu có gặp nó thì bảo nó cầm giúp một ít."
"Như vậy thì phiền hà quá."
"Khách khí gì chứ đều là hàng xóm với nhau, nên giúp đỡ nhau mà."
Đã nói đến mức này, nếu từ chối thì không hay lắm nên Lâm Chi Ngọc liền cảm ơn thím Hứa trước.
Ngọn núi nằm ở phía Bắc của thôn, ngọn núi này chỉ cao tầm mấy chục trượng. Vùng Giang Nam này nhiều đồi núi, thôn Đào Nguyên ở phía Bắc lại càng nhiều dãy núi trải dài.
Lâm Ngọc Chi đi men theo con đường nhỏ chừng nửa khắc, sau đó xuyên qua một cách đồng đã đến được chân núi.
Có một con đường mòn để lên núi, người trong thôn phần lớn đều men theo con đường mòn này để lên núi.
Lâm Ngọc Chi vừa đi vừa nhặt củi khô cho vào sọt, bất tri bất giác đã đi được nửa con đường.
Cạnh sườn núi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!