Chương 9: (Vô Đề)

Thích chứ.

Tạ Hoài thầm nói.

Sao có thể không thích được cơ chứ.

Cậu không bao giờ nghĩ sẽ có người nhớ chuyện này lâu như vậy, rõ ràng đến bản thân cậu cũng sắp quên luôn rồi.

Mà người này còn là Giang Tự.

Cậu hồi phục lại tâm trạng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Tự.

Tạ Hoài: Giang Tự?

Giang Tự: Quà, còn thích không?

Hô hấp Tạ Hoài có chút nhanh, không biết là do quá vui hay là vì cái khác, cậu chậm rãi đánh chữ trả lời: Thích.

Sau đó lại hỏi một câu: Sao cậu lại biết được?

Giang Tự: Tự cậu nói.

Tạ Hoài trong nháy mắt mờ mịt, lúc này mới phản ứng lại tại sao Giang Tự lại biết chuyện này, cậu chắc chắn lúc đó bản thân không quen biết Giang Tự, cũng chưa từng nói với ai.

Tạ Hoài gần như là vội vàng gõ chữ:

Lúc nào, sao tôi không nhớ?

Giang Tự: Lớp 7, bức tường ước mơ của lớp cậu.

Giang Tự gửi xong câu này, ngẩng đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi dần dần trở nên mơ hồ, giống như nhớ lại chuyện gì đó năm xưa.

Giang Tự từ nhỏ đến lớn đều không thích nói chuyện, ngoại trừ những người thân thích và mấy đứa trẻ cùng tuổi ra thì căn bản không có bạn bè.

Kỳ nghỉ hè năm lớp 7 đó, Giang Tự hiếm khi bị một trận sốt cao được đưa vào bệnh viện.

Hắn và một nam sinh cùng tuổi nữa ở cùng một phòng bệnh, Giang Tự thông qua vài cuộc đối thoại của giường bệnh bên cạnh biết được tên của đối phương là Tạ Hoài.

Giang Tự có chút hoảng hốt khi lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Hoài, nhưng cũng chỉ là nhìn một cái liền vội vã cúi thấp đầu xuống.

Hắn cực kỳ nhạy cảm với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, vừa ngửi thấy là thấy buồn nôn, cho nên dù ở trong phòng bệnh hắn cũng đeo khẩu trang, khi ăn đều ăn ở ban công nhỏ ở ngoài.

Trong ba ngày hắn ở bệnh viện đó, một ánh mắt Tạ Hoài cũng không nhìn hắn.

Lúc đó hai người chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, không có tâm tư gì cả, Tạ Hoài chưa từng thấy Giang Tự nói chuyện còn tưởng rằng hắn là người câm, cảm thấy hắn rất đáng thương.

Cậu lại là một người tính tình hoạt bát, thế là sau đó cậu ở trước mặt Giang Tự bi ba bi bô, nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.

Đem hết tất cả những chuyện vui vẻ ra nói với Giang Tự, nhưng chưa từng thấy Giang Tự cười.

Cứ thế nói hết ba ngày.

Phương pháp này không được, cậu dứt khoát thay đổi chiến lược, quay đầu liền mang hết đồ ăn vặt của mình nhét vào trong ngực Giang Tự, lúc này thiếu niên 13 tuổi mới ngẩng đầu lên.

Sự lạnh lùng giữa hai lông mày khiến cho cậu cảm giác xa cách.

Mặc dù cậu chỉ nhìn thấy mắt của hắn, nhưng Tạ Hoài vẫn có thể nhìn thấy sự không kiên nhẫn của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!