Đã thế này rồi thì ai còn muốn tiếp tục chứ?
Một chút Tạ Hoài cũng không muốn ở lại đây nữa, cậu muốn chạy trốn ra ngoài, thầm nói hôm nay mặt mũi đã mất hết rồi.
Vì không muốn bị Giang Tự nhìn thấy sự quẫn bách của cậu, cậu giả vờ ung dung bình tĩnh đi đến huyền quan, sau đó sống lưng thẳng tắp đổi giày của mình.
"Tôi về nhà trước đây."
Tạ Hoài nói xong liền mở cửa ra vội vã chạy ra ngoài, không thèm nhìn Giang Tự một cái.
Cạch một tiếng thật nhẹ, bóng dáng Tạ Hoài bị ngăn cách bởi cánh cửa.
Giang Tự cười khẽ một tiếng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Hoài.
Giang Tự: Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu.
Tạ Hoài ra khỏi thang máy mới trả lời Giang Tự: … Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn cậu?
Đến cùng thì chuyện hôm nay cũng là vấn đề của cậu.
Nhưng Giang Tự sao lại không nhắc nhở cậu chứ?
Tạ Hoài có chút tức giận.
Giang Tự là cố ý muốn nhìn thấy cậu bị mất mặt phải không?
Giang Tự: Không cần khách sáo, sau này nhớ báo đáp tôi là được.
Trong đầu Tạ Hoài vô thức nhớ đến chuyện đùa giỡn lần trước, hình như cũng giống như cuộc đối thoại lần này.
Cậu hỏi Giang Tự hay là cậu lấy thân báo đáp, nhưng cậu không ngờ rằng Giang Tự thật sự gật đầu.
Tạ Hoài nghĩ nghĩ liền cười, cậu đánh chữ trả lời Giang Tự: Dù sao cũng sẽ không phải là lấy thân báo đáp.
Giang Tự: …Không muốn cậu lấy thân báo đáp.
Tạ Hoài: Ừ ừ ừ, cậu là tốt nhất.
Không biết là ai lúc đó đã gật đầu.
Tạ Hoài không rõ quan hệ bây giờ của mình và Giang Tự được coi là gì, cậu thật sự động tâm với Giang Tự rồi, nhưng ngoại trừ cái này ra thì cậu cũng không có ý nghĩ gì khác, hơn nữa cậu không biết Giang Tự nghĩ thế nào.
Tạ Hoài nhíu mày, lại thả lỏng, tạm thời cứ như vậy đi.
Về đến nhà, Tạ Hoài nhìn thấy Tiểu Hoài Hoài đang nằm trong ổ ngủ.
Tiểu Hoài Hoài chính là chú chó con màu đen kia, cậu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được rốt cuộc nên gọi con trai của cậu là gì thì tốt, cuối cùng cậu dứt khoát khoát tay gọi nó là Tiểu Hoài Hoài.
Tiểu Hoài Hoài vẫn còn nhỏ, đồ ăn cũng ăn không nhiều, cái chén sữa bên cạnh vẫn còn một ít sữa, bây giờ không thể uống được nữa, Tạ Hoài chỉ có thể đổ hết đi rồi đổ sữa mới vào chén nhỏ bên cạnh cho nó.
Chờ đến khi cậu tắm xong, đã mười một giờ rồi, tắt đèn, cả phòng chìm vào bóng tối, không lâu sau, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng Tạ Hoài hít thở đều đều.
Trời sáng trưng, Tạ Hoài bị giọng đanh thép của bà Triệu Lị gọi dậy.
"Hoài Hoài, ra ngoài ăn sáng thôi con."
Vâng. Cậu lim dim buồn ngủ đáp một tiếng.
Cậu ở trong chăn lăn mấy vòng mới bất đắc dĩ mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!