Chương 6: (Vô Đề)

Cả phòng nhạc ồ lên.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hùng Kỳ Kỳ.

Hùng Kỳ Kỳ giơ tay lên vén tóc ra sau tai, thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, có hơi muốn cười:

"Nhìn tôi làm gì? Tôi chính là thích xem phim điện ảnh của nước ngoài đấy, nên tôi biết một số từ, có gì bất ngờ à."

"Vậy đó là ngôn ngữ gì vậy?"

Có người tò mò hỏi.

Tiếng Pháp đó, Hùng Kỳ Kỳ kiên nhẫn giải thích, Je taime ở trong tiếng Pháp có nghĩa là Anh yêu em.

"Tim Tạ Hoài nhảy một cái, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Giang Tự, nhưng đáp lại cậu là một gương mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn được nữa. Thật giống như chuyện này đối với hắn mà nói thì không phải chuyện gì quan trọng."Này có nghĩa là vậy gì?Không có ý nghĩa gì cả."

Trong đầu Tạ Hoài bỗng hiện lên đoạn đối thoại với Giang Tự ngày hôm qua.

Hô hấp của cậu không khống chế được mà trở nên có chút dồn dập.

Ngón tay giấu dưới gầm bàn không tự chủ được siết chặt.

Không phải Giang Tự nói là… không có ý nghĩa gì sao?

Nếu như thật sự là có ý nghĩa như thế, vậy tại sao ngày hôm đó Giang Tự lại đàn cho cậu nghe bài này?

Chẳng lẽ Giang Tự đối với cậu…

Tạ Hoài lắc lắc đầu, chuyện này cũng quá hoang đường rồi, cậu quăng cái ý nghĩ hoang đường này ra ngoài, cảm thấy có lẽ bản thân mình điên rồi, nếu không sao lại có cái ý nghĩ hoang đường này chứ.

Hơn nữa hôm đó không phải Giang Tự chỉ đàn có một bài, bài đó có thể chỉ là trùng hợp cũng có tên này.

Nói không chừng lúc đàn Giang Tự cũng không nghĩ nhiều như thế, hoặc có lẽ là bài này đúng lúc là bài thuận tay hoặc là từ lúc đầu đã quên mất tên của nó, chắc chắn không bao giờ giống với ý nghĩ đột nhiên nảy sinh trong đầu cậu hồi nãy.

Nếu không sau khi cậu hỏi bài đó tên là gì xong, đối phương phải mất một lúc mới trả lời cậu, chắc chắn là đang nghĩ tên bài đó tên gì.

Ừm, nhất định là như vậy, Tạ Hoài chắc chắn trăm phần trăm.

Nhưng sau khi nghĩ thông rồi, cậu lại thấy trong lòng có chút không thoải mái, không biết là vì tiếc nuối hay là vì thứ khác.

Hách Học Tịch đột nhiên nhảy cẫng lên:

"Đệt, vậy là ở lớp trưởng có người thích ở trong lớp rồi?"

Mặt Tạ Hoài lạnh lùng ấn đốt ngón tay của mình, tâm trạng không biết lý do tại sao có chút phiền não.

Lục Nhất lúc này nói chuyện, cậu chàng nhìn Diêu Văn Tĩnh đang ngồi ở một bên, đứng ra giảng hòa cười ha ha nói:

"Chắc là không có đâu nhỉ, tên bài hát thôi mà, cũng không thể nói lên điều gì."

Coi như có thì cũng không thể nói đâu, chủ nhiệm lớp đang đứng ở bên cạnh đó! Định coi cô là đồ trang trí à?!

Lục Nhất giống như nhìn một tên ngốc mà nhìn Hách Học Tịch, thật sự muốn bịp mồm cậu ta lại.

Diêu Văn Tĩnh cười cười, cô xem náo nhiệt đủ rồi, đúng lúc lên tiếng cắt đứt đoạn đối thoại cậu một câu tôi một câu của bọn họ:

"Được rồi được rồi, chúng ta có phải nên cho bạn học Giang Tự một tràng vỗ tay không?"

Tiếng vỗ tay chói tai nhanh chóng tràn ngập khắp phòng nhạc, ồn đến nỗi Tạ Hoài đau đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!