Tạ Hoài bối rối chớp mắt một cái, cậu không biết đây là ngôn ngữ của nước nào, nhưng rất rõ ràng là không phải tiếng Anh.
Có nghĩa là gì vậy?
Tạ Hoài hỏi.
Tầm mắt Giang Tự lại một lần nữa nhìn về các phím đàn, thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
"Không có nghĩa gì cả."
Tạ Hoài đương nhiên không tin, chi coi như Giang Tự không muốn nói cho cậu biết.
Cậu cũng không ép, không nói thì không nói thôi.
"Còn muốn nghe không?" Giang Tự hỏi.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, hơn nữa nhìn Giang Tự đánh đàn cũng là một loại hưởng thụ.
Cậu liền gật đầu, thật thà nói: Ừm, còn muốn nghe.
Cứ như vậy nghe Giang Tự đánh đàn một lúc, mí mắt bỗng nhiên có chút mệt mỏi, cậu còn muốn nghe tiếp, nhưng lại không ngăn được cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới.
Đệt, tiếng đàn của Giang Tự không phải là biết ru ngủ đấy chứ?
Không đợi cậu tiếp tục suy nghĩ, mắt cậu đã nhắm lại rồi.
Khóe mắt Giang Tự nhìn lướt qua Tạ Hoài, không đến hai phút, cái người nói muốn nghe hắn đàn đã dựa vào ghế sofa nhỏ ngủ mất rồi.
Giang Tự nhếch môi, đứng dậy đi đến bên cạnh Tạ Hoài, nhẹ tay nhẹ chân ôm cái người đang ngủ ở sofa lên đi vào phòng của mình, đắp chăn cho cậu xong mới đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, Tạ Hoài có thể ngủ thêm hai tiếng nữa, Giang Tự quay đầu nhìn về phía phòng của mình, cuối cùng đi vào thư phòng bên cạnh.
Kim đồng hồ treo tường bất giác di chuyển hai giây, điện thoại đặt ở một bên bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Giang Tự không để ý, tiếp tục làm đề của mình.
Nhưng chiếc điện thoại không định bỏ qua cho hắn, mấy giây sau lại không buông tha kêu lên mấy tiếng.
Lúc này Giang Tự mới buông bút xuống, cầm điện thoại đặt ở một bên lên mở wechat ra xem.
Hách Học Tịch: Trung thu mọi người muốn ra ngoài cùng nhau tụ tập không? Dù gì cũng học với nhau hơn một năm rồi mà vẫn chưa ăn cùng nhau được một bữa. [Xoa tay chờ đợi. jpg]
Lục Nhất:
Tui đi được, thứ bảy chủ nhật đều được, thứ hai thì không được woo woo woo, tui phải về quê rồi.
Hùng Kỳ Kỳ: Được đấy Hách Học Tịch, tôi đồng ý cả hai tay!
Tề Niên: Vậy quyết định là thứ bảy hay thứ mấy đây?
Hách Học Tịch: Thứ bảy thứ bảy đi, chủ nhật là Trung thu rồi có khi mọi người đều không ở nhà.
Chủ nhiệm lớp
- Cô Diêu: Nếu mọi người đã muốn tụ tập một lần, vậy lần này cô đây sẽ trả tiền cho các em.
Lục Nhất: Tôi!!!
Chị Diêu chị chính là thần của em!!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!