Dựa ở đây làm gì? KHông biết từ lúc nào Giang Tự đã đứng ở trước mặt cậu rồi.
Tạ Hoài vừa muốn nói gì đó liền nghe tháy Giang Tự nói:
"Bài tập Quốc Khánh làm xong rồi à?"
Hai mắt Tạ Hoài liếc hắn một cái, thầm nói cậu thật sự rất biết cách nói chuyện nhỉ, thật là na hồ bất khai đề na hồ*.
(*)[ / nǎ hú bù kāi tí nǎ hú/]:Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội.
Bởi vì chữ nghĩa là nói đến, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.
Cậu thật sự là vẫn chưa vào tý gì.
Không làm. Tạ Hoài đứng thẳng dậy định vòng qua Giang Tự đi lấy nước trong tủ lạnh, lựa lựa chọn chọn cuối cùng vẫn lấy lon trà chanh.
Giang Tự nhìn cậu: Thật sự không làm?
Tạ Hoài uống một ngụm trà chanh đi vào phòng khách, đầu cũng không thèm quay lại nói: Không làm.
Thật ra bài tập Quốc Khánh lần này giao rất nhiều, đặc biệt là Ngữ Văn, yêu cầu phải chép năm lần những bài thơ cổ đã từng học, dịch bài thơ cổ ba lần.
Còn có mấy đề kiểm tra quá mức nữa.
Mấy ngày nay trong nhóm lớp Lục Nhất không chỉ một lần than trời than đất, bảy ngày nghỉ Quốc Khánh, viết mấy thứ này không bằng để bọn họ đi chết đi.
Thêm cả bài tập của những môn khác nữa, trong năm sáu ngày cũng không làm xong được.
Bây giờ đã trôi qua hai ngày rồi.
Nói thì như thế nhưng đến chiều Tạ Hoài bắt đầu làm bài tập của cậu.
"Không phải không làm à?" Giang Tự ở bên cạnh nói.
Tạ Hoài suy nghĩ một chút, Giang Tự chắc là đang khịa cậu.
"Tôi thích nói như thế đấy," Động tác trên tay Tạ Hoài không dừng, vẫn không ngừng viết chữ, dành ra ít thời gian nhìn Giang Tự mấy cái, ngữ khí không tính là tốt, giống như mang mấy phần khiêu khích,
"Biết cái gì gọi là nói một đằng nghĩ một nẻo không."
Tạ Hoài nói xong dùng đầu bút chỉ chỉ mình, nói:
"Tôi chính là kiểu người đó, thích nói một đằng nghĩ một nẻo."
Vừa dứt lời cậu liền bị Giang Tự nghiêng người tới chặn miệng.
Từ đó Tạ Hoài liền hiểu được một đạo lý —
Nói không lại đối phương thì hôn.
Tóm lại là có thể giải quyết vấn đề.
—
Giang Tự từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt, Tạ Hoài nhìn thấy liền đưa khăn lông cho hắn, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút: Sao không sấy tóc?
Giang Tự nghiêng đầu qua, dùng khăn lông lau tóc, nói: Máy sấy hỏng rồi.
"Hư rồi? Mấy ngày trước không phải là vẫn còn dùng được à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!