Nghe thấy Giang Tự nói đã thích cậu từ hồi cấp hai rồi, sau khi trong nháy mắt vui sướng thì cậu lại thấy có chút khó chịu.
Cấp hai… bốn năm, Giang Tự thích cậu đúng bốn năm.
Hơn nữa có ba năm, Tạ Hoài đến cả Giang Tự là ai cũng không biết.
Vậy nếu bản thân cậu không thích Giang Tự thì sao? Tạ Hoài không dám nghĩ tới khả năng này.
Giang Tự cũng biết việc mình thích này có lẽ sẽ không có hồi đáp, thậm chí cả đời này chỉ có thể giấu ở trong lòng nhưng vẫn rất tốt với cậu, vẫn thích cậu.
Vì cứ luôn như vậy Tạ Hoài mới thấy khó chịu.
Tạ Hoài cúi đầu, cắn môi thật chặt, giống như trong cổ họng đang nghẹn cái gì đó, xuống không được mà lên cũng không xong.
Giang Tự giơ tay ra nâng mặt Tạ Hoài lên mới phát hiện hốc mắt Tạ Hoài đỏ lên, nước mắt cũng theo gò má chảy xuống.
Tim Giang Tự bỗng thít chặt lại, hắn dùng ngón cái lau sạch đi nước mắt của Tạ Hoài, nhẹ giọng nói: Sao lại khóc rồi?
Tạ Hoài cắn chặt hàm rặng lắc lắc đầu không lên tiếng.
Vẻ mặt Giang Tự lộ ra mấy phần bất đắc dĩ cùng đau lòng, hắn hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn ở mắt phải của Tạ Hoài.
"Hoài Hoài, đừng khóc nữa."
Giang Tự ôm Tạ Hoài, hôn lên tai Tạ Hoài.
Ánh chiều tà đã xuống thấp hơn một chút, Tạ Hoài cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
"Đừng gọi tôi là Hoài Hoài." Tạ Hoài bỗng nhiên nói.
Giọng vẫn còn hơi khàn khàn vì vừa mới khóc.
Vậy gọi cậu là gì? Giang Tự xoa xoa tóc Tạ Hoài, trêu cậu.
Tạ Hoài nhắm hai mắt tựa vào vai Giang Tự, lười biếng nói:
"Chỉ cần không gọi là Hoài Hoài là được, những cái khác đều được."
Cuối cùng cậu lại bổ sung một câu:
"Hoài Hoài là con của chúng ta."
Giang Tự giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, qua một lát, hắn cong môi, nói: Bé cưng.
Lỗ tai Tạ Hoài trong nháy mắt hiện lên một màu hồng nhạt.
"Giang Tự, nếu như tôi không thích cậu, cậu định thế nào?" Tạ Hoài vừa mới nghĩ đến khả năng này iền không nhịn được khó chịu, cho dù thế nào cũng không chặn được cái khả năng này trong đầu.
Cũng không để ý tới phản bác Giang Tự gọi cậu một tiếng bé cưng kia.
Cậu đau lòng, đau lòng cho Giang Tự, cực kỳ cực kỳ đau lòng cho Giang Tự.
Giang Tự vừa nghe thấy cái này liền biết được lý do vì sao vừa nãy Tạ Hoài lại khóc.
Thì ra là đau lòng cho hắn.
"Tạ Hoài, không cần nghĩ đến khả năng này," Giang Tự khiến Tạ Hoài phải ngẩng đầu lên nhìn mình, bụng ngón tay xoa khóe mắt Tạ Hoài, rất nhẹ,
"Cậu thích tôi, không phải sao, cho nên không cần nghĩ nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!