Chương 12: (Vô Đề)

Hoặc có lẽ là vừa mới tan tiết tự học buổi tối nên bên ngoài hành lang rất náo nhiệt.

Thỉnh thoảng có học sinh đi qua phòng y tế, bóng chiếu lên cửa kính, mờ mờ ảo ảo, lại rất nhanh biến mất không thấy nữa.

Hết tuần này chính là Lễ Quốc Khánh, thời tiết ở Giang Thành đã từ từ hạ nhiệt.

Ra khỏi phòng y tế, đập vào mặt là gió lạnh thổi xuyên qua hành lang bên ngoài, cây sồi vàng cách đó không xa bị thổi cho kêu vù vù.

Giang Tự cởi áo khoác của mình ra, định cho Tạ Hoài mặc.

Lúc này là buổi tối, Tạ Hoài mượn ánh sáng từ bên ngoài nhìn Giang Tự, người này cởi áo đồng phục xong thì bên trong chỉ còn lại áo phông.

Nếu đưa chiếc áo này cho cậu, dựa theo nhiệt độ bây giờ thì Giang Tự không sốt thì cũng sẽ bị cảm một trận.

Càng huống hồ bây giờ cậu một chút cũng không cảm thấy lạnh.

"Không cần, cậu mặc đi, tôi không lạnh, thật đó." Tạ Hoài chống đỡ một chút, giây tiếp theo liền bị Giang Tự dùng áo khoác đồng phục trực tiếp bọc lại thật chặt.

"Tôi cũng không lạnh," Giang Tự không cho phép giải thích liền đưa áo khoác đồng phục cho Tạ Hoài mặc, sau đó ngước mắt quan sát Tạ Hoài một chút, bỗng nhiên nói một câu, Cậu là bệnh nhân.

"Giang Tự, tôi thật sự không lạnh, cậu mặc đi có được không?" Thanh âm của Tạ Hoài không tự chủ được mềm xuống một chút đến cả bản thân cậu cũng không chú ý tới.

Đầu ngón tay của Giang Tự ngừng lại, máu trong thân thể trong nháy mắt đó giống như là bị mất khống chế trở nên có hơi nóng bỏng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó thôi.

Hắn có hơi không chịu được sự nũng nịu của Tạ Hoài.

Thậm chí Giang Tự ở trong một khắc này nghi ngờ là do Tạ Hoài cố ý, cố ý tìm đúng chỗ yếu của hắn khiến hắn không còn cách nào khác.

Hắn đè xuống cảm xúc của mình, không trả lời Tạ Hoài.

Nghe lời, Giọng điệu của Giang Tự luôn rất nhẹ nhàng, động tác trên tay cũng dịu dàng, hắn thay Tạ Hoài kéo khóa lên, quay người, hơi khom lưng xuống nghiêng đầu nói với Tạ Hoài, Lên đi.

Tòa dạy học không biết từ lúc nào đã yên tĩnh trở lại, dường như phần lớn học sinh đã trở về phòng ngủ, chỉ còn mấy gian phòng còn sáng đèn.

Vào giờ khắc này Tạ Hoài nghe rõ được âm thanh nhịp tim nhảy lên không thể che giấu của mình.

Cậu chưa bao giờ được người khác cõng, hơn nữa đó cũng là chuyện của hồi nhỏ rồi, từ lúc cậu có ý thức thì không còn ai cõng cậu nữa.

Cũng không biết có phải trùng hợp không, từ lúc cậu có ý thức đến giờ, lần đầu tiên được bế công chúa cũng là Giang Tự, ngay cả việc này cũng là Giang Tự.

Giang Tự yên tĩnh đợi cậu một lúc, không có một chút gì là không kiên nhẫn.

Hồi lâu sau, Tạ Hoài vứt bỏ sự giãy giụa, chậm rãi nằm lên lưng Giang Tự.

Giang Tự không nhìn thấy mặt Tạ Hoài, vì thế cũng không nhìn thấy được mặt, cổ và lỗ tai của Tạ Hoài đang dần dần đỏ lên, hắn cõng Tạ Hoài đóng cửa phòng y tế, sau đó đi về phía tòa nhà dạy học.

Trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp được vài học sinh đi từ phòng học ra, ồn ào nhìn bọn họ với ánh mắt không thể giải thích được.

Bị một người đàn ông cõng như thế, Tạ Hoài mất hết mặt mũi, trực tiếp tựa đầu vào bả vai Giang Tự giả chết, còn định thử dùng áo của Giang Tự che kín đầu lại phát hiện động tác này không tốt lắm, chỉ có thể từ bỏ.

Giang Tự cứ như vậy cõng Tạ Hoài đến cổng trường học, cả đoạn đường yên tĩnh quỷ dị.

Mặt trăng tối nay dường như phá lệ rất lớn, thuận tiện len lỏi vào ngọn cây, bóng cây loang lổ rơi xuống con đường nhỏ.

Mỗi bước đi đều bước lên bóng cây sồi vàng.

"Giang Tự, tôi có nặng không?" Tạ Hoài ngẩng đầu lên mấy phân, hỏi Giang Tự,

"Có phải rất nặng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!