Chương 11: (Vô Đề)

Giọng của Lục Nhất rất thấp, thấp đến nỗi chỉ có người ở gần như Nguyên Thao mới có thể nghe thấy.

Khi Lục Nhất nói xong câu cuối cùng, Nguyên Thao hoàn toàn sững sờ tại chỗ, thậm chí quên luôn cả cái bụng bị Giang Tự đạp cho đau nhói.

Chỉ còn lại sắc mặt trắng bệch và cả người đầy mồ hôi lạnh.

Sao có thể… Nguyên Thao bây giờ mới muộn màng cảm nhận nỗi hoảng sợ.

Lục Nhất thấy dáng vẻ sợ hãi của Nguyên Thao, hừ một tiếng, đẩy hắn ra, trào phúng cười: Hèn nhát.

Thầy chủ nhiệm rất nhanh đã đến rồi, khí thế hung hăng, đằng sau còn có vài giáo viên.

Không nhìn ra nha, khí thế còn rất lớn.

Lục Nhất âm thầm đánh giá một câu.

Người gây sự đâu?

"Đều có bản lĩnh hết rồi đúng không? Hả? Học sinh trường chúng tôi mà có mệnh hệ gì, các cậu lấy cái gì mà đền?"

Nhìn thấy bọn Lục Nhất, thầy chủ nhiệm thở hổn hển dừng lại, càng nói lại càng tức, nếp nhăn trên trán xuất hiện, quay người chỉ vào mấy người Nhị Thập Tứ Trung gào lên:

"Mấy người Nhị Thập Tứ Trung các cậu đều đi đến văn phòng hết cho tôi! Tôi đã thông báo cho giáo viên trường các cậu rồi, bọn họ sẽ tới ngay lập tức!"

Nói xong thì xoay đầu thả chậm thanh âm với bọn Lục Nhất nói:

"Các trò cũng đi luôn."

Bọn Lục Nhất gật gật đầu, lúc đi bọn họ còn hướng về phía Nguyên Thao làm động tác tay thân thiện, sau đó lắc lư đi theo thầy chủ nhiệm.

Thầy chủ nhiệm nổi tiếng là bao che cho học sinh, học sinh trường mình, mình thỉnh thoảng có thể nói nói phạt phạt, nhưng chung quy vẫn chưa thể lớn đến mức có thể để cho người của trường khác đến trường của bọn họ gây chuyện ức hiếp người.

Sau khi bọn họ đi, những học sinh khác trên sân bóng rổ cũng giải tán, chuyện này truyền đi rất nhanh, một truyền mười, mười truyền một trăm, trong chốc lát chuyện Tạ Hoài bị người của Nhị Thập Tứ Trung làm trật chân bị thương đã truyền khắp trong ngoài các trường cấp ba.

Mặc dù danh tiếng của Tạ Hoài ở trong trường không được tốt cho lắm, nhưng cái không được tốt cho lắm này chỉ là một ngón tay so với thành tích học tập của cậu, Tạ Hoài đánh nhau mọi người đều biết, nhưng cậu chưa bao giờ đánh nhau với người trong trường, hơn nữa thái độ làm người cũng rất tốt, cho nên nhân duyên cũng không tệ lắm.

Cũng không biết là ai đi đồn lại còn đổ thêm dầu vào lửa, phần lớn người mới nghe được đều rất tức giận.

Diễn đàn trường mấy trăm năm nay không có người dùng suýt nữa thì sập luôn.

Một tiêu đề trên Tieba viết [Liên quan tới Tạ Hoài trường chúng ta và Nhị Thập Tứ Trung bạn có suy nghĩ gì], tất cả mọi người đều mắng chửi Nhị Thập Tứ Trung theo nhiều cách khác nhau, thậm chí còn có người nói luôn cả vị trí lớp của Nguyên Thao.

Nhân thần cộng phẫn:

Cái tên  Nguyên Thao đó, con mẹ nó tức chết tôi rồi, lúc đó tôi ngồi ở sân bóng rổ xem trận đấu, kết quả là một ngụm nước còn chưa uống xong đã nhìn thấy cái tên ngu ngốc Nguyên Thao kia duỗi chân ra, má nó càng nghĩ càng tức.

Còn nữa còn nữa, tôi phát hiện tình cảm của Giang Tự và Tạ Hoài thật sự rất tốt, mặc kệ mọi thứ liền tiến lên nhấc chân một cước đá bay Nguyên Thao, hi vọng người không sao.

sq: Một cước kia của Giang Tự rõ ràng là dùng lực, làm bạn học nhiều năm như vậy, tôi còn chưa từng nhìn thấy cậu ấy nổi giận, lầu trên nói quan hệ của hai người rất tốt hoàn toàn đúng, thực sự là như vậy.

Có một câu nói

"Vợ tế thiên, pháp lực vô biên"*.

(*) Gốc là , là một ngôn ngữ mạng TQ, câu nói xuất phát từ bộ phim 《Lưu Ly Mỹ Nhân Sát》, trong phim mỗi lần Tư Phượng bị thương mà suýt chết. Trong lúc tuyệt vọng, Chử Toàn Cơ sẽ kích động sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể sau đó dùng chiêu đó để tấn công với câu nói:

Chỉ cần Tư Phượng bị thương thì Chử Toàn Cơ sẽ hủy diệt tam giới. (Nguồn: baidu) (tui k xem phim này nên có j sai mn sửa dùm tui nha)

Lê Ma Mạch:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!