"Bẩm Hoàng thượng, Chiêu hiền dung cầu kiến". Cao Đức Trung đi vào, nhỏ giọng báo.
Phong Cẩn đang nghe một nhạc công cung đình tấu khúc Tây giang nguyệt, nhấc tay nói: Để nàng ấy vào đi.
Trang Lạc Yên đi vào, thấy Hoàng đế đang nghe đàn thì biết tâm tình hắn lúc này không tệ, bèn bước lên vài bước hành lễ, nhìn mĩ nhân chơi đàn: KhúcTây giang nguyệtnày đàn hay lắm.
"Ái phi cũng thích khúc ấy?"
Phong Cẩn sai người sắp ghế cho Trang Lạc Yên ngồi xuống, nghe thấy nàng bình từ khúc này, nổi hứng thú hỏi,
"Trẫm không biết đấy, chi bằng ái phi nói trẫm nghe một chút xem sao."
"Thiếp thích những khúc nhạc dễ nghe, thích xem những điệu múa đẹp mắt, thích ngắm người xinh đẹp, hoa rực rỡ, không phân biệt cao nhã hay thấp kém. Thiếp là người thế nào, Hoàng thượng chẳng lẽ còn không biết?"
Trang Lạc Yên cong cong khóe miệng,
"Thích gì đó vốn không liên quan đến chuyện nó cao sang hay thấp kém, nếu cứ phân loại cao quý hay thấp hèn rồi mới thích thì đâu còn là thích thật lòng? Hễ cao quý thì thích, thấp kém thì chê, thích như thế cũng đã thêm vài phần dối trá."
Dứt lời, mặt liền tỏ vẻ chính nghĩa thẳng thắn.
"Bản thân là tục nhân, lại cứ muốn kéo ra một đống ngụy biện, trẫm thật không biết nên nói nàng thế nào nữa." Phong Cần cười cười, có điều, rõ ràng biết Trang Lạc Yên chỉ tiện miệng ngụy biện, không hiểu sao vẫn khiến hắn nhớ đến Từ chiêu dung, sau đó đột nhiên cảm thấy bản thân cũng tán thành loại ngụy biện này của Trang Lạc Yên.
Hai người thưởng thức từ Tây giang nguyệt tới Phi hoa điểm thúy, hết Phi hoa điểm thúy lại nghe sang Hàn nha hí thủy, Phong Cẩn thấy đôi mắt ban đầu vốn mở to tròn nay đã híp lại thành hình cung, rốt cuộc phất tay cho nhạc công tì bà dừng lại, hỏi Trang Lạc Yên:
"Ái phi đến đây có việc gì?"
Trang Lạc Yên đưa mắt lướt qua mĩ nữ ôm đàn tỳ bà đứng một bên:
"Tính toán nho nhỏ của thiếp vẫn bị Hoàng thượng nhìn thấu rồi."
Phong Cẩn cười cười:
"Tâm tư của nàng, trẫm làm sao không hiểu, nói đi." Dù không hiểu được bảy phần thì cũng có ba phần hiểu rõ.
"Thiếp tới là thay tỉ tỉ yêu cầu một ân điển."
Trang Lạc Yên đứng dậy hành lễ với Hoàng đế, tuy sắc mặt Hoàng đế không có gì thay đổi nhưng nàng nhạy cảm nhận ra, tâm tình hắn đã có một chút biến hóa nho nhỏ,
"Tình cảm của thiếp và tỉ tỉ vốn không tốt, sau khi vào cung thì càng tệ hơn."
Phong Cẩn không ngờ Trang Lạc Yên thẳng thắn như vậy, không có lấy nửa câu vòng vo ẩn ý.
"Thiếp là con chính thất, tỉ tỉ là con thị thiếp, mẫu thân của tỉ tỉ xuất thân thấp kém nhưng thủ đoạn lại cao, khi còn bé, có một thời gian dài thiếp luôn thấy mẫu thân mình vì mẫu thân của tỉ tỉ mà lén lút khóc, đến tận khi phụ thân phát hiện bà ấy muốn hại mẫu thân thiếp thì mới thu lại tâm tư.
"Giọng Trang Lạc Yên đã nhuốm đầy thương cảm và bất cam,"Giờ đây chuyện dĩ vãng tuy đã xa, thế nhưng quan hệ giữa thiếp và tỉ tỉ vẫn không thể hòa hoãn.
Sau này thiếp vào cung lại càng phát sinh nhiều chuyện không thoải mái với tỉ tỉ, hai người bọn thiếp tuy là tỉ muội mà quan hệ còn không được như người dưng.Tỉ tỉ oán thiếp, thiếp cũng không thích tỉ ấy.
Chỉ là hôm nay tỉ ấy đi rồi, thiếp lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, có lẽ bởi vì tỉ ấy có ngày hôm nay, thiếp cũng phải chịu một phần trách nhiệm, hoặc là bởi vì tỉ ấy cũng họ Trang. Điều thiếp cầu xin cho tỉ tỉ không nhiều, chỉ cầu Hoàng thượng ban cho tỉ tỉ một ân điển, cho tỉ ấy được vinh táng."
Trang Lạc Yên nói xong, chầm chậm quỳ xuống.
Phong Cẩn đã nghĩ Trang Lạc Yên có thể tới cầu ân điển cho Trang quý nhân, sắm vai tỉ muội tình thâm trước mặt hắn. Nhưng không ngờ, Trang Lạc Yên quả có tới cầu ân điển nhưng ý trong lời nói hoàn toàn không muốn giãi bày tình tỉ muội với Trang quý nhân mà như thể nể mặt người một nhà nhiều hơn.
Trang Lạc Yên nói thành thật như vậy khiến ngay khi ấy Phong Cẩn thật không biết nên tỏ vẻ thế nào, trong cung có bao nhiêu nữ tử, nhưng có ai dám nói thẳng thắn trước mặt hắn đến thế, thật đúng là đặc biệt.
"Nàng cũng biết trước đó trẫm đã nói dùng nghi lễ quý nhân an táng cho tỉ tỉ nàng?" Phong Cẩn thong dong nhìn Trang Lạc Yên, vẻ mặt khiến người ta không nhìn ra hắn đang giận hay đang vui.
"Thiếp biết, thiếp khiến Hoàng thượng khó xử rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!