Chương 10: (Vô Đề)

Những người đang ngồi ở đây nghe thái giám báo lại, biết Trang Lạc Yên đã đến, thấy nàng cẩn thận bước vào, đều trao đổi với nhau một ánh mắt, lòng hiểu rõ, lại thêm một kẻ đến diễn trò.

Sau khi Trang Lạc Yên hành lễ, Phong Cẩn phất tay: Không cần đa lễ. Rồi sai người chuẩn bị chỗ ngồi cho nàng, không nói gì thêm.

Hoàng hậu nhìn Chiêu sung nghi giản dị khiêm tốn ngồi một chỗ, lên tiếng hỏi:

"Chiêu sung nghi cũng tới thăm tam hoàng tử?"

Trang Lạc Yên nghiêng người cúi đầu:

"Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp nghe nói tam hoàng tử bệnh nặng nên tới thăm, chẳng hay tam hoàng tử đã khá hơn chưa?"

"Thái y đang dốc hết sức chữa trị, Hoàng thượng cũng đã cho gọi ngự y tới rồi." Hoàng hậu thở dài,

"Chỉ cần tam hoàng tử bình an khỏe mạnh là đủ."

Trang Lạc Yên phụ họa vài câu rồi cũng im lặng.

Hoàng hậu hình như cũng không muốn nói nhiều, gian phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

"Bẩm Hoàng thượng, bệnh tình của tam hoàng tử trở nặng, chúng thần muốn châm cứu để chữa trị, nhưng…" Thái y run run rẩy rẩy đi ra quỳ xuống, có lẽ đã hết cách trước bệnh của tam hoàng tử rồi.

"Đợi ngự y tới, các ngươi bàn lại xem sao."

Phong Cẩn trầm mặt xuống nói,

"Trẫm ra lệnh cho các ngươi dốc hết sức chữa trị, nếu cần gì thì cứ nói lại với trẫm."

Thưa vâng.

Thái y đã toát mồ hôi lạnh đầy trán, nghe Hoàng đế nói vậy, trong lòng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, ý của Hoàng thượng là chỉ cần cố gắng hết sức, dù tam hoàng tử có thế nào, tính mạng của bọn họ cũng không bị đe dọa nữa.

Hiền phi hai mắt sưng đỏ vẫn đang vừa ra sức lau vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng đế, thấy ánh mắt hắn lạnh lùng, trong lòng chợt có một cơn lạnh từ từ dâng lên, khiến nàng ta không dám suy tính tiếp.

Không khí trong phòng tiếp tục nặng nề, cho tới khi ngự y đến mới thả lỏng hơn một chút. Trang Lạc Yên quan sát mấy vị bác sỹ chuyên dụng của Hoàng đế, bọn họ ngoài tác dụng khám chữa bệnh cho Hoàng đế thì còn là vật sống biểu thị ơn đức của Hoàng đế ban cho người khác, người thường ai có thể được ngự y khám bệnh cho.

Các ngự y vào phòng trong không đến nửa nén hương, lúc đi ra sắc mặt đều rất nghiêm nghị và nặng nề, ngự y cầm đầu nói:

"Bẩm Hoàng thượng, chúng thần vô năng."

Sắc mặt Phong Cẩn lại hơi chìm xuống:

"Rốt cuộc là thế nào?"

"Bẩm, tam hoàng tử bị lạnh, hôm nay lại tiêu chảy, sốt cao không lùi, chỉ sợ… lành ít dữ nhiều." Ngự y dập đầu thật mạnh, đợi lửa giận của quân vương.

Nghe ngự y nói xong, Hiền phi cầm đầu khóc nức nở, giữa gian phòng yên tĩnh như vậy, có vẻ rất nổi bật lại vẫn khiến người ta cảm giác vốn nên như thế.

Trang Lạc Yên nhìn bốn phía, các phi tần ai nấy đều tỏ vẻ đau buồn sâu sắc trên mặt, lại cúi đầu che đi đôi mắt tĩnh lặng vô tình.

Những người này có mấy ai từng gặp tam hoàng tử, có thể không cười trên nỗi đau của người khác đã tính là có lương tâm, còn cố tình làm ra vẻ đau buồn thương xót này chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Bẩm Hoàng thượng, Cao Đức Trung từ bên ngoài bước vào, thấy sắc mặt các vị chủ tử đều không tốt, thoáng do dự một chút mới nói,

"Khổng tài nhân cầu kiến."

Phong Cẩn nhíu mày: Khổng tài nhân?

Thực sự không hề có chút ấn tượng với cái tên này, hắn xua tay phiền chán, Không gặp!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!