Hoạn quan lặng lẽ chạy qua chạy lại trong đêm, những bóng người thấp thoáng trong bóng tối như đang ủ mưu cho một cơn bão vô thanh.
Mạng lưới tai mắt của hoàng đế như mạng nhện trong đêm, âm thầm giăng khắp xà nhà của Tạ gia.
Những bóng ma ẩn nấp dưới lòng đất, chỉ chờ tiếng vó ngựa như sấm đánh thức.
Dù là giữa đêm khuya, quân đội toàn kinh thành đã tập hợp ở hoàng thành.
Ân Nhược Hàn đặt tay lên chuôi kiếm, bảo vệ hoàng đế cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa.
Tiếng kiếm rút ra vang lên trong đêm tĩnh lặng.
"Phản tặc Tạ gia, cấu kết bè phái, làm loạn triều cương, khi quân phạm thượng, mưu đồ tạo phản ——"
"Tội không thể tha, theo luật phải tru diệt!"
Tất cả những sắp đặt, chỉ chờ đến khoảnh khắc này.
Hoàng thành đóng kín, như gài bẫy bắt rùa.
Càn khôn đảo lộn, trong vài năm dài đằng đẵng, cũng chỉ cần một khoảnh khắc để lật ngược.
15
Tiếng binh khí va chạm vang vọng suốt cả đêm.
Ân Nhược Hàn nói rằng, chỉ khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló rạng, cổng cung mới được mở.
Lúc đó, ta gọi hắn lại.
Ta hỏi:
"Ân Nhược Hàn, còn ngươi thì sao?"
Hắn thoáng sững sờ, rồi trầm giọng trấn an:
"Đợi trời sáng, nàng mở cánh cửa này, ta sẽ trở về."
Vì vậy, ta ôm thanh kiếm mà Ân Nhược Hàn để lại, ngồi đợi bên cánh cửa.
Chỉ là, ta không ngờ rằng, trong đêm đó, lại có một kẻ không mời mà đến.
Giữa lúc cung đình hỗn loạn, chẳng ai để ý có một nữ nhân điên loạn trốn thoát được.
Tống Cẩm Nguyệt, người đã ở trong cung lâu hơn ta, hiểu rõ từng ngóc ngách nơi này.
Đương nhiên nàng cũng biết, có một đường hầm bí mật dẫn đến cung của ta.
Lưỡi d.a. o lạnh lẽo bất ngờ kề sát cổ ta.
"Tống Chức, lâu ngày không gặp."
Nụ cười của Tống Cẩm Nguyệt điên loạn:
"Ta đến để lấy mạng ngươi."
Nàng vừa trốn khỏi đại lao, trên người nồng nặc mùi m.á. u tanh mục nát.
Ta cúi mắt, nhìn cánh tay áo bị vén lên của nàng, lộ ra lớp da thịt bị lóc từng mảng, để lộ cả xương trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!