13
Hoàng hậu bị phạt cấm túc, chuyện này gây nên chấn động không nhỏ cả ở triều đình lẫn hậu cung.
Dù chỉ bị cấm túc một tháng, nhưng chẳng khác nào một cái tát vào mặt Tạ gia.
Triều đình và hậu cung, ai nấy đều thấp thỏm lo âu.
Còn ta, bận rộn học cách quản lý lục cung, không có chút thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân.
Theo tục cũ ở Giang Nam, không đốt tiền giấy, nhưng phải thả một chiếc đèn xuống nước.
Trời đất sông hồ thông nhau, linh hồn theo ánh đèn trôi dạt, cuối cùng cũng sẽ trở về cố hương Giang Nam.
Ta không thể rời khỏi cung, đành tìm một con kênh trong cung thông ra dòng sông bên ngoài.
"Nàng đang tìm gì vậy?"
Một thân áo tím xuất hiện, hòa vào bóng đêm.
Khi nhìn rõ chiếc đèn nước trong tay ta, ánh mắt Ân Nhược Hàn thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Hắn đương nhiên biết đó là thứ gì.
Nhưng hắn không nói gì.
Ngay sau đó, eo ta bị siết chặt.
Chỉ trong chớp mắt, Ân Nhược Hàn đã đưa ta vượt qua bức tường cung cấm đã giam giữ ta.
Hắn nói:
"A Chức, ta đưa nàng ra ngoài."
Bên bờ hào thành, ta khẽ khàng khuấy nước, cẩn thận đặt chiếc đèn xuống dòng nước.
Ngọn đèn chao nghiêng, theo dòng nước trôi xa, hồn về cố thổ.
Ta đã không còn nhớ được dáng vẻ của mẫu thân.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng trong mơ, ta luôn thấy bà ngồi trước khung cửi, ngày qua ngày, dệt một bức đồ ta không hiểu được.
Mẫu thân nói, đó là Huyền Cơ Đồ, có thể khiến nam nhân hồi tâm chuyển ý.
"Chờ mẫu thân dệt xong Huyền Cơ Đồ, cha con sẽ trở về."
Bà luôn nói như vậy.
Nhưng sau đó, Huyền Cơ Đồ đã hoàn thành, còn cha ta thì không trở về.
Ta ngồi lên con thuyền đi đến Thượng Kinh, mất cả mẫu thân.
Ta khẽ nhắm mắt lại một chút.
Mẫu thân. Ta thì thầm trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!