11
Ta từ chỗ Tiêu Sách xin được một loại thuốc giả thai.
Ngay cả ngự y giỏi nhất Thái Y Viện cũng không thể phát hiện ra mạch tượng bất thường.
Dù sao, đây cũng là loại cấm dược do một phi tần của tiên đế chế ra để tranh sủng.
Chỉ là loại thuốc này rất hại thân, về sau sẽ không thể mang thai nữa, vì vậy dần dần bị thất truyền.
Ân Nhược Hàn hoàn toàn không biết.
Hắn thực sự tin rằng ta mang thai, thậm chí còn lo lắng hơn cả ta.
Những món bổ quý giá liên tục được đưa đến cung của ta như dòng nước chảy.
Đáng tiếc thay. Ta thầm nghĩ trong yên lặng.
Đứa trẻ không tồn tại, vốn dĩ là thứ không thể giữ được.
Những ngày này, Ân Nhược Hàn rất bận rộn, khi đến gặp ta thường là giữa đêm khuya.
Hắn không nói gì, đôi khi nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi khi chỉ ngồi yên lặng bên cạnh ta, nhìn chăm chú vào bụng ta hơi nhô lên.
Ánh nến phản chiếu trong đôi mắt dài như mắt hồ ly của hắn, lấp lánh một chút ánh sáng ấm áp.
Chúng ta ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc lại chuyện kiếp trước nữa.
Đêm nay, Ân Nhược Hàn đến muộn hơn mọi khi.
Sương đêm làm ướt vạt áo hắn, ánh mắt thoáng phủ một lớp hơi nước.
Hắn không vào điện, chỉ đứng dưới cửa sổ, nhẹ giọng hỏi:
"Nương nương, hôm nay có ổn không?"
Ta vẫn ngửi thấy, mùi m.á. u thoang thoảng trên người hắn.
Dạo gần đây, hắn g.i.ế. c người quá nhiều.
Ta im lặng một lát, rồi đáp:
"Chưởng ấn bình an, bổn cung đương nhiên cũng ổn."
Hồng Trần Vô Định
Ân Nhược Hàn mấp máy môi, nói:
"Ta... sát nghiệp quá nặng. Làm sao xứng được với nương nương."
Hắn ngừng lại một lúc, rồi hạ giọng nói tiếp:
"Từ nay về sau, ta sẽ không vào điện nữa, sợ làm ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng nương nương."
Ta nhìn hắn.
"Ân Nhược Hàn, ngươi không ghen sao?"
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng hắn lập tức hiểu được ý của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!