Chương 3: (Vô Đề)

6

Ngày hôm đó, ta quỳ dưới mưa suốt nửa canh giờ.

Cảm thấy đã đủ, ta nghiêng người, giả bộ ngất đi.

Lần này, bệnh cảm lạnh của Hoàng hậu đột nhiên khỏi hẳn.

Lục Cầm ma ma cầm ô, tươi cười đỡ ta dậy khỏi mưa.

"Thái y đã nói, Hoàng hậu nương nương cần tĩnh dưỡng, hôm nay không tiếp khách."

"Tấm lòng của Quý phi nương nương, Hoàng hậu đã thấu hiểu, xin nương nương trở về đi."

Trên đường đi qua Ngự Hoa Viên, trong đình bát giác, có hai người đang ngồi đối diện pha trà.

Chính là Ân Nhược Hàn và Tống Cẩm Nguyệt.

Ta hít sâu một hơi, cúi đầu, tiếp tục bước đi.

Mưa bay lất phất, y phục, giày tất đều ướt đẫm.

Cung nữ vất vả giương ô, dìu đỡ ta.

Không biết ta đã mơ màng đi bao lâu.

Trong khóe mắt, thấp thoáng xuất hiện một vạt áo vàng thêu rồng uốn lượn.

Lần một không quen, lần hai không lạ.

Ta nhìn chuẩn phương hướng, nhắm mắt ngã về phía trước.

Người kia đành phải đỡ lấy ta, giọng điệu đầy khó chịu.

"Toàn thân ướt sũng... Hừ. Bị bắt nạt thành thế này."

...

Ánh nến leo lét. Tiêu Sách ngồi trước án thư, cắt bấc đèn.

Tỉnh rồi?

Hắn không ngẩng đầu, hờ hững hỏi.

"Nếu tỉnh rồi thì tự mình bôi thuốc đi."

Thái độ lạnh lùng xa cách, hoàn toàn khác biệt với đêm hôm trước.

Nhìn dáng vẻ hắn lúc này, ta chợt nghĩ đến một chuyện.

Kiếp trước, Tống Cẩm Nguyệt sau khi vào cung thì được sủng ái không suy giảm.

Người trong cung đều nói đó là mối tình sâu đậm giữa đế và phi.

Nhưng sau khi Tống Cẩm Nguyệt bị Hoàng hậu hãm hại, phế truất, Tiêu Sách không chút lưu luyến, thẳng tay dứt tình.

Hắn nhanh chóng nạp nữ nhi của Lễ Bộ Thượng thư vào cung, chẳng bao lâu, trong cung lại có thêm một Quý phi.

Thế nên —

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!