Chương 10: (Vô Đề)

18

Băng tuyết giằng co, dai dẳng đến cùng.

Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Ân Nhược Hàn vẫn vô cùng bình thản, như thể đang kể một câu chuyện của người khác.

Nhưng lại tàn nhẫn đến vậy, kiên quyết đến vậy, xé toang chính con người hắn ra trước mặt ta.

Sự lạnh lùng, tự ti, cố chấp, và đa nghi của hắn.

Ta ngây ngẩn nhìn hắn.

Rốt cuộc cần một kết cục như thế nào mới xứng đáng với cuộc đời đầy sóng gió và lưu lạc này?

Ánh sáng trước mắt vụt tắt, bởi bàn tay hắn đã che đi đôi mắt ta.

"Đừng dùng ánh mắt thương hại ấy để nhìn ta."

"Thân phận thấp hèn và khiếm khuyết này, không dám cầu... nương nương thương xót."

Ta chợt nhận ra điều gì đó, liền nắm chặt lấy cổ tay hắn.

Ân Nhược Hàn. Ta nói chậm rãi từng chữ.

"Không quan trọng ngươi là ai, không quan trọng ngươi đã trở thành người thế nào."

Ta khẽ cười, tiếp lời: 

"Ngươi đương nhiên có thể sống tiếp."

Hắn khựng lại, giọng nói như muốn bật khóc.

"Sống một cách thảm hại cũng được sao?"

Được.

"Vì để sống sót, thành..." Hắn dừng lại một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói tiếp:

"Thành ra thế này, cũng được sao?"

Được.

Sống thế nào cũng được.

Chỉ cần ngươi còn sống, Ân Nhược Hàn.

Sống tiếp là điều khó khăn, nhưng ngươi đã làm được.

Ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Nhưng ta cảm nhận được bàn tay che mắt ta đang run rẩy.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi: 

"Vậy ngươi sẽ sống tiếp, đúng không, Ân Nhược Hàn?"

Bàn tay đang che lấy mắt ta được buông ra.

Lần này, hắn lại tự che đi đôi mắt của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!