Trần Trác nói như vậy làm cho Lâm Vụ sinh ra một loại cảm giác bản thân là một cô gái cặn bã chỉ thèm muốn sắc đẹp mà không muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng mà...
Lúc đầu, khi bọn họ thỏa thuận, không ai nghĩ rằng hai người sẽ đi tiếp một thời gian dài đến vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ cũng coi như là đủ tự tin liếc anh một cái:
"Tổng giám đốc Trần, anh đừng vu khống em."
Trần Trác: Hả?
Lâm Vụ nhắc nhở:
"Ban đầu anh cũng không muốn hẹn hò đúng chứ."
... Trần Trác nhìn lên, nhướng mày: Luật sư Lâm.
Lâm Vụ: Cái gì?
Chóp mũi của Trần Trác đè lên má cô, hơi thở ấm nóng phả xuống, giọng nói trầm thấp:
"Sao em biết anh không muốn?"
?
Lâm Vụ đơ người, nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc: Anh có... Ý gì?
Sao cô biết anh không muốn?
Chẳng lẽ khi anh và cô gặp nhau ở quán bar, anh đã muốn hẹn hò với cô rồi sao?
Không thể nào!
Tuy Lâm Vụ cũng khá tự tin về khuôn mặt của mình, cô biết mình xinh đẹp.
Nhưng Trần Trác không giống kiểu người vừa gặp đã yêu người khác.
Hơn nữa, nếu như anh thật sự vừa gặp đã yêu cô, vậy thì tại sao anh lại không chủ động xin phương thức liên lạc của cô khi lần đầu tiên kết thúc?
Như thể biết được cô đang nghĩ gì, Trần Trác chỉ cười mà không nói, anh cũng không nhắc nhở cô rằng khi ấy cô đã biểu lộ ra cảm giác xa cách đến mức nào.
Cả người cô từ trên xuống dưới đều viết... Dễ hợp dễ tan, tôi không có ý muốn phát triển thêm với anh.
...
"Sao anh không nói gì?" Nhận ra sự im lặng của Trần Trác, Lâm Vụ lại lên tiếng.
Tâm Trần Trác như gương sáng, chậm rãi nói:
"Anh đang nghĩ xem nên trả lời em như thế nào."
Lâm Vụ im lặng:
"Anh muốn trả lời như thế nào thì trả lời như thế đó."
Trần Trác mỉm cười hôn cô một cái:
"Là như em nghĩ nhưng không hoàn toàn là như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!