Chương 6: (Vô Đề)

Đêm khuya, dưới tầng hầm đỗ xe của cao ốc văn phòng lặng ngắt như tờ, Lâm Vụ đi sau Trần Trác mấy bước, hơi lưỡng lự khi lần đầu tiên ngồi vào xe của anh. Tiếc rằng chung quanh không có nơi nào phù hợp để trò chuyện hơn chiếc xe này.

Ánh đèn sáng ngời trong tầng hầm đỗ xe chiếu nghiêng từ nơi xa đến trước mui xe.

Sau mấy giây yên tĩnh, Lâm Vụ nhận thấy người bên cạnh liếc nhìn mình: Trò chuyện ở đây à?

Lâm Vụ khẽ ừ, giọng điệu khá quyết đoán:

"Chỉ có 5 phút thôi, tổng giám đốc Trần còn định đi đâu trò chuyện?"

Trần Trác nhướng mày, không hề che giấu nhìn vào gương mặt cô.

Lâm Vụ không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu xem đồng hồ: Còn 4 phút 40…

Cô chưa kịp nói nốt chữ giây thì Trần Trác thình lình nhoài người lại gần, dứt khoát chặn đôi môi cô, không cho cô cơ hội nói hết câu.

Thậm chí anh còn được nước lấn tới mà cắn môi dưới của cô, dùng lưỡi cạy mở hàm răng ngậm chặt của cô để xâm nhập vào bên trong.

Lâm Vụ ngạc nhiên trong giây lát, đến khi hoàn hồn, cô muốn đẩy anh ra nhưng chẳng khác nào châu chấu đá xe, cô không thể đẩy người đàn ông trước mắt ra dù chỉ một chút.

Không còn cách nào khác, cô đành dùng phương pháp ngốc nghếch nhất ép người đàn ông dừng lại.

Shhh… Trần Trác bị đau nên đành rời khỏi đôi môi Lâm Vụ. Anh giơ tay vuốt ve khóe môi bị cô cắn rách, nở nụ cười bất đắc dĩ:

"Em tàn nhẫn quá vậy?"

Lâm Vụ xị mặt trừng anh, nhìn khóe môi bị rỉ máu của anh mà không nói một lời.

Hai người giằng co mấy giây, Trần Trác cụp mắt xuống, cất lời trước: Xin lỗi.

Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run lên, nét mặt băng giá nhắc nhở: Anh còn ba phút.

Không hổ là luật sư. Trần Trác không nhịn được nghĩ bụng, vào thời điểm này mà vẫn tuân thủ thời gian một cách nghiêm ngặt như vậy.

Sau khoảnh khắc im lặng, Trần Trác ngồi thẳng người dậy rồi chăm chú nhìn về khoảng không rộng lớn phía trước:

"Sao hồi sáng em không trả lời tin nhắn của tôi?"

Lâm Vụ trả lời ngắn gọn:

"Có gì mà phải trả lời."

Trần Trác: …

Anh bị cứng họng, không khỏi nâng tay xoa trán: Em giận tôi à?

Không. Lâm Vụ quay sang nhìn anh, trả lời thẳng thắn:

"Quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Trần còn chưa đến nỗi khiến tôi giận vì chuyện cỏn con đó."

Lâm Vụ rất biết cách ăn nói như cứa vào tim người ta. May mà Trần Trác đã quen với thái độ của cô, hơn nữa anh tự biết mình đuối lý nên không dám ý kiến ý cò với những lời cô vừa nói.

Do đó, khi nghe cô nói lời này, anh chẳng những không giận mà còn cười, khóe môi cong lên biểu lộ dáng vẻ vừa ngả ngớn vừa nhã nhặn, phụ họa: Cũng đúng.

Lâm Vụ thôi không nhìn anh nữa mà quay sang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ:

"Anh biết tôi làm việc ở đây từ hồi nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!