Lúc Lâm Vụ trở lại bệnh viện một lần nữa, Trần Trác đang được truyền nước.
Anh vẫn ngồi trong góc vắng như tối qua, ngồi một mình một chỗ, trông đầy lẻ loi.
Bệnh viện vào cuối tuần quạnh quẽ hơn trong tuần một chút nhưng vẫn còn đông hơn so với buổi tối.
Trong sảnh lớn có tiếng gào khóc của trẻ con. Lâm Vụ đeo túi xách đứng nguyên tại chỗ mất mấy giây mới đi lại trước mặt Trần Trác, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hai người nhìn nhau, Trần Trác hơi nghiêng người xem tay cô đang làm gì rồi nhướng nhẹ hàng mày:
"Em vẫn chưa xong việc à?"
Dù sao cũng rảnh.
Lâm Vụ nói:
"Tôi tranh thủ tổng hợp lại tài liệu của vụ kiện."
Trần Trác: ...
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, nói đùa:
"Công ty luật của bọn em nên trao tặng cho em giải thưởng nhân viên xuất sắc."
Lâm Vụ liếc nhìn anh:
"Sao anh biết năm ngoái tôi được giải này?"
...
Trần Trác khựng lại, cố nén cười: Thật hả?
Lâm Vụ gật đầu.
"Được thưởng nhiều không?" Trần Trác tò mò hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Vụ không khỏi phàn nàn:
"Chẳng bõ bèn gì hết, có quá nhiều nhân viên trong công ty được trao giải nhân viên xuất sắc, cho nên tiền thưởng chỉ được vài đồng thôi."
Trần Trác nhíu mày:
"Lần sau mà gặp luật sư Lý, tôi sẽ nêu ý kiến với anh ấy."
Lâm Vụ lấy laptop trong túi ra, khẽ đáp: Được đó.
Hai người tán gẫu linh tinh mấy câu, Lâm Vụ mới hỏi:
"Anh tự lái xe tới đây à?"
Lúc ở nhà Hứa Yến Nhiên, cô đã hỏi Trần Trác xem có cần cô tới bệnh viện với anh không, anh nói anh cần. Lâm Vụ lại hỏi anh có cần tài xế không thì Trần Trác lại từ chối. Anh biết Lâm Vụ đang không ở nhà, lái xe từ nơi khác tới đón anh quá vất vả, quá mệt mỏi.
Dù Lâm Vụ không cảm thấy thế, Trần Trác cũng không nỡ để cô làm vậy.
Trần Trác:
"Tôi bắt taxi tới đây."
Anh nhìn cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!