Sau khi Lâm Vụ nằm xuống, căn phòng chìm vào tĩnh lặng trong thoáng chốc.
Trần Trác không nói gì thêm, cô cũng vậy.
Im lặng được một lát, Lâm Vụ nhìn lên đèn chùm vẫn chưa tắt trên trần nhà, rồi nghiêng người sang bên cạnh, hỏi ẩn ý:
"Anh chưa buồn ngủ à?"
Đương nhiên là Trần Trác buồn ngủ, đầu óc anh chẳng còn tỉnh táo, mí mắt cũng trĩu xuống.
Chỉ là vào lúc này đây, anh không thể nào ngủ được.
Trần Trác không quá chắc vì sao Lâm Vụ lại đến đây.
Thật ra ngay từ khoảnh khắc cô xuất hiện ở bệnh viện tối nay, Trần Trác đã thấy ngạc nhiên. Anh rất muốn biết, liệu có phải vì mình bệnh nên cô mới đến, hay là... còn có nguyên do nào khác.
Trần Trác.
Chưa để Trần Trác nghĩ ra câu trả lời, Lâm Vụ đã gọi anh.
Trần Trác khẽ đáp: Hửm?
Tôi buồn ngủ rồi. Lâm Vụ nhìn vào mắt anh: Anh tắt đèn đi.
Trần Trác đáp ừ rồi đưa tay tắt đèn trong phòng.
Ngay lập tức, trước tầm mắt chỉ còn một màu đen kịt.
Bóng tối dễ làm thính giác và khứu giác trở nên nhạy bén hơn. Lâm Vụ có thể cảm nhận được Trần Trác khẽ dịch người về phía mép giường, kìm nén một tiếng ho nhẹ.
Lâm Vụ khẽ thở dài, giọng trầm trầm hỏi:
"Anh có muốn uống chút nước không?"
Trần Trác nói nhỏ:
"Chắc tạm thời chưa cần? Làm em tỉnh giấc à?"
Lâm Vụ lắc đầu: Tôi vẫn chưa ngủ.
Tạm thời không thể tính là có làm cô tỉnh giấc hay không.
Trần Trác ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Sự im lặng bao trùm hai người, căn phòng yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy nhịp thở của và cả… nhịp tim của đối phương.
Lồng ngực đang rung lên, nhịp đập của chính mình, của đối phương, thính giác nhanh nhạy giữa màn đêm có thể nghe rõ mồn một.
Một lúc lâu sau, Trần Trác lên tiếng trước: Lâm Vụ.
Lâm Vụ: Ừ?
"Em vẫn chưa nói, sao tối nay em lại xuất hiện ở bệnh viện?" Trần Trác hỏi tiếp.
Câu hỏi này không có gì khó trả lời, Lâm Vụ cũng không giấu giếm:
"Mẹ của trợ lý tôi đang nằm viện, cô ấy bảo nhìn thấy anh ở bệnh viện."
Trần Trác ngạc nhiên, không ngờ lại là vì lý do này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!