Trần Trác sững người, anh cảm thấy khá bất ngờ. Anh vốn nghĩ Lâm Vụ sẽ không hỏi, ít nhất là không phải bây giờ.
Cả hai đều không phải người phản ứng chậm chạp, chỉ số thông minh lẫn cảm xúc đều không thấp. Có những chuyện không nhắc đến, không phải vì không nhận ra mà là không muốn nói, là đang trốn tránh.
Thực ra, Lâm Vụ cũng không biết vì sao bản thân lại không nhịn được mà hỏi ra. Nhưng khi đã nói rồi, cô cũng không hối hận.
Dù sao thì cũng đã hỏi.
"Em muốn tôi trả lời thế nào?" Trần Trác trầm ngâm một lát, chầm chậm nói.
Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay lơ đãng vẽ trên mặt kính đọng hơi nước: ... Tại sao?
Cô truy hỏi, tại sao anh lại không vui.
Trần Trác khẽ cười, không biết nên trả lời thế nào.
Anh nhớ lại buổi sáng hôm đó, khi vừa mở mắt tỉnh dậy đã bắt gặp ánh nhìn của cô. Khi ấy, Lâm Vụ đang suy nghĩ điều gì đó... Dường như cô đang hối hận, hối hận vì đã để anh đến nhà mình.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Trác nhận thấy điều đó. Anh đã nhiều lần nhìn thấy sự lạnh nhạt cùng với chút gì đó không quá rõ ràng của cô sau mỗi lần xong việc nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự hối hận.
Sau khi hai người hoan ái xong, Lâm Vụ giống như người ngoài cuộc. Cô không giống một người trong cuộc mà giống như một kẻ đứng bên lề, quan sát tất cả.
Đôi khi, Trần Trác cảm thấy bối rối, thậm chí anh còn hoài nghi... Rốt cuộc, vấn đề nằm ở anh hay bản chất con người của Lâm Vụ vốn đã như vậy?
Thật đáng tiếc, anh chưa bao giờ có được câu trả lời.
Sáng hôm đó, sự thờ ơ, lạnh nhạt của Lâm Vụ khiến anh cảm thấy bức bối.
Nhưng anh không thể hỏi. Thậm chí, anh không có tư cách để hỏi cô tại sao lại như vậy.
Rõ ràng đêm hôm trước cô vẫn rất nhiệt tình, anh có thể cảm nhận được sự chủ động, niềm vui cùng với sự thay đổi về mặt cảm xúc của cô. Cô không bài xích anh, thậm chí cũng không phải là không có tình cảm với anh.
Xét theo mối quan hệ hiện tại của họ, việc Lâm Vụ tỏ ra lạnh nhạt sau khi trời sáng là điều hiển nhiên, phù hợp với ranh giới thân phận giữa hai người.
Trần Trác không bận rộn đến nỗi không có thời gian nhắn tin, anh chỉ muốn thử xem, nếu anh không chủ động tìm cô thì liệu cô có chủ động tìm anh không.
Kết quả rất rõ ràng, Lâm Vụ thực sự sẽ không chủ động tìm anh.
Nhận ra điều này, Trần Trác không khỏi cảm thấy thất vọng. Nghĩ đến đây, anh bật cười bất lực:
"Em thực sự muốn biết à?"
Lâm Vụ thẳng thắn:
"Không muốn biết thì tôi đã không hỏi."
"Tôi tưởng em có thể đoán được." Trần Trác trả lời.
Lâm Vụ khựng lại, hàng mi dài khẽ chớp, môi mấp máy:
"Tôi sợ mình đoán không chính xác."
Trần Trác cười nhẹ: Luật sư Lâm.
Lâm Vụ: Gì vậy?
Em rất thông minh. Trần Trác khẽ nói:
"Chưa ai nói với em điều đó sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!