Chưa tới khuya nên khu chung cư vẫn còn đang rất ồn ào.
Cửa sổ phòng khách không đóng chặt, hàng xóm ở trên lầu bật TV rất to, tiếng trẻ con chơi đùa ở dưới lầu cũng có thể nghe thấy, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện truyền vào phòng khách khiến Lâm Vụ phải nín thở, thân thể căng thẳng.
Trần Trác ngậm lấy gò bồng mềm mại trắng trẻo rồi mút lấy, cứ ra ra vào vào giữa răng môi và cảm nhận sự cương cứng của nó dưới môi.
Đột nhiên, anh không nhịn được dừng lại, vùi đầu vào ngực cô rồi cọ nhẹ chiếc mũi cao thẳng vào đám mây mềm mại, khàn giọng nói:
"Sao em lại căng thẳng thế?"
Lâm Vụ nóng bừng cả mặt lẫn tai trước câu nói của anh, cô giãy giụa khỏi bàn tay đang giữ chặt mình lại rồi đẩy anh:
"... Ở đây không được."
Cho dù cửa sổ phòng khách đã được xử lý chống nhìn trộm, đối diện cũng không có tòa nhà cao nào có thể nhìn thấy bên trong nhưng Lâm Vụ vẫn cảm thấy căng thẳng và không thoải mái.
Trần Trác giả vờ không hiểu, nhướng mày một chút: Hửm?
Anh há miệng mút lấy nơi mềm mại kia, cắn lên đầu anh đào đỏ nhọn đã cứng lên: Tại sao?
"Nói chung là không muốn..." Lâm Vụ bực mình đá anh một cái, không chịu được: Trần Trác...
Cô bỗng khẽ gọi tên anh.
Trần Trác ngẩng đầu nhìn người trước mặt dưới ánh đèn sáng rực trong bếp, làn da trắng hơn tuyết, hai má ửng hồng, mái tóc đen xoăn rũ xuống, thỉnh thoảng có vài sợi tóc rơi xuống ngực.
Trên xương quai xanh có vết hôn và vết nhéo khiến người ta không khỏi nóng mắt, yết hầu siết lại, khí huyết cuồn cuộn.
Sau khi dừng lại khoảng ba giây, Trần Trác rũ mắt, giơ tay vòng qua eo cô, bế cô lên trên người mình rồi lại hôn môi cô một cách vồn vã. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, dây dưa không ngừng nghỉ.
Hơi thở của Lâm Vụ bị anh hút sạch, nước bọt trong miệng cũng vậy.
Trần Trác hôn quá sâu khiến miệng cô không thể nào khép lại được, chất lỏng chảy ra từ bên môi khiến người khác phải xấu hổ.
Biết Lâm Vụ không muốn ở phòng khách nên Trần Trác vừa bế cô về phòng vừa hôn.
Lúc cánh cửa đóng lại, Lâm Vụ bị người đàn ông thả xuống chiếc giường mềm mại rồi bị anh đè lên khi còn chưa kịp phản ứng. Trần Trác hôn mạnh hơn, cắn cô, nhéo eo cô, sau lưng...
Tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Lâm Vụ bị anh hôn tới nỗi mềm nhũn người, cơ thể ngứa ngáy không chịu nổi, vô thức bật ra những tiếng rên nhè nhẹ.
Trần Trác... Giây phút tâm trí đê mê, Lâm Vụ vẫn còn nhớ mang máng:
"Anh còn chưa tắm mà."
Nghe thấy cô nói vậy, Trần Trác khàn giọng: Cứ vậy đi.
Lâm Vụ cau mày, khắp cơ thể đều hồng hào: Nhưng mà...
Yên tâm. Trần Trác dường như hiểu được lo lắng của cô, đáp qua loa.
Ban đầu Lâm Vụ không hiểu lời anh nói.
Một lúc sau, cô mới nhận ra.
Tại sao anh lại nói để cô yên tâm...
Người có sức tự chủ mạnh mẽ, dù đứng trước một bữa tiệc thịnh soạn, với những món mình thèm nhất thì anh vẫn có thể kiềm chế được. Anh không vội vã bước vào, mà phục vụ cô trước tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!