Lâm Vụ mất một giây mới phản ứng lại, rốt cuộc quan hệ ông cháu của bọn họ là sao?
Sau khi xác nhận mình không hiểu sai, cô nhìn thẳng vào Trần Trác, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước.
Nhưng Trần Trác vẫn có thể nhìn thấu sự trách móc và không vui ẩn giấu trong đôi mắt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc của cô.
Sau vài giây im lặng, anh giải thích: "Ông ấy không biết quan hệ giữa chúng ta, cũng sẽ không hỏi quá nhiều về thân phận của em. Trong mắt ông ấy, em chỉ là một bệnh nhân đến khám mà thôi. Trình độ chuyên môn của ông ấy không tồi, còn giỏi là đằng khác.
Uống thuốc Tây có hại cho cơ thể, tất nhiên Đông y cũng vậy, nhưng ông ấy kê thuốc có kiểm soát hơn một chút. Tôi đưa em đến đây chỉ đơn giản là hy vọng…
"Nói đến đây, anh tạm dừng, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâm Vụ, giọng điệu trầm ổn mang theo sự nghiêm túc:"Luật sư Lâm của chúng ta luôn khỏe mạnh...."
Lâm Vụ hiếm khi nghe Trần Trác nói một đoạn dài như vậy. Anh không phải kiểu người thích giải thích nguyên do cho việc mình làm. Anh đã làm thì tức là đã làm.
Dù đối phương có biết ơn hay không, chỉ cần anh cho rằng điều đó là đúng thì sẽ chẳng buồn giải thích thêm.
Anh có sự kiêu ngạo và ngang bướng của riêng mình.
Hôm nay cũng vậy. Chuyện hôm nay anh giấu giếm thân phận của ông cụ rõ ràng là anh đuối lý.
Nhưng anh biết rõ xuất phát điểm của mình là tốt.
Thế nên ban đầu anh không định nói nhiều, nhưng khi chạm phải ánh mắt trong veo mà bình thản của Lâm Vụ, anh thỏa hiệp.
Anh không muốn cô có áp lực, cũng không muốn cô vì chuyện này mà không vui.
"Lâm Vụ, tôi xin lỗi." Lâm Vụ vẫn không lên tiếng, Trần Trác cụp mắt nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm như có sức hút khiến người khác muốn chìm đắm vào đó:
"Không nói trước với em là lỗi của tôi."
Ánh mắt cô hơi lóe lên, yên lặng đối diện với ánh nhìn của anh:
"… Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh."
Cô khẽ mím môi, ép nhịp tim đang đập loạn của mình bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: Cảm ơn.
Trần Trác: Hửm?
Nhận thấy ánh mắt anh thay đổi, Lâm Vụ hơi mất tự nhiên, vội quay mặt sang hướng khác:
"Cảm ơn tổng giám đốc Trần đã quan tâm đến sức khỏe của tôi như thế."
Lâm Vụ không phải người không biết ơn.
Chỉ là việc Trần Trác giấu cô ngay từ đầu thật sự khiến cô có phần khó chịu. Nhưng với những lời bộc bạch chân thành vừa rồi của anh, cô lại không cách nào trách cứ anh được nữa.
Cô biết Trần Trác làm vậy vì muốn tốt cho cô.
Đương nhiên, không phải bất cứ việc gì có lý do vì tốt cho cô cũng có thể khiến Lâm Vụ chấp nhận. Lần này cô chấp nhận hành vi của Trần Trác, một phần vì lời xin lỗi của anh, một phần vì cô hiểu chính mình, mà Trần Trác cũng hiểu cô.
Cả hai đều rõ, nếu ngay từ đầu anh nói muốn dẫn cô đến phòng khám này, hơn nữa còn tiết lộ rằng viện trưởng ở đây là ông nội anh, cô chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức.
Nghe cô nói vậy, Trần Trác khẽ nhướng mày:
"Sao tôi có cảm giác em đang châm chọc tôi nhỉ?"
Tôi đâu có vậy? Lâm Vụ liếc anh một cái, im lặng một lúc rồi tiếp:
"Nhưng lần sau đừng như vậy nữa được không, tổng giám đốc Trần?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!