Chương 30: (Vô Đề)

Anh ấy cạn lời, liếc mắt nhìn người vẫn đang bình tĩnh thong dong ở bên cạnh rồi nói với Lâm Vụ:

"Đây là bệnh viện tư."

Lâm Vụ sửng sốt, giương mắt nhìn quanh bốn phía.

Nơi này không hề giống bệnh viện mà giống vườn hoa của nhà giàu hơn.

"Sao em ngạc nhiên thế?" Thấy dáng vẻ bất ngờ của cô, Trần Trác cười hỏi.

Lâm Vụ ngước mắt:

"Chúng ta tới đây… làm gì? Anh không khỏe à?"

Không phải tôi. Trần Trác nói.

Lâm Vụ ngẩn người, hiểu ra: Tôi ư?

Trần Trác gật đầu, giải thích:

"Lang băm cạnh em có y thuật không tệ, lát nữa cứ để cậu ấy khám bệnh cho em."

Nghe vậy, Trúc Minh Tri đang đi phía trước bỗng quay đầu lại:

"Cậu nói ai là lang băm?"

Trần Trác:

"Ai đáp lời thì là người đó."

Trúc Minh Tri: …

Anh ấy lườm Trần Trác, không buồn so đo với anh:

"Cô Lâm, Trần Trác nói dạ dày và chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, tôi cũng hiểu đôi chút về phương diện này, nếu cô không ngại thì lát nữa để tôi bắt mạch cho cô xem sao."

Lâm Vụ ngẩn người, vội vàng nói: Không vấn đề gì.

Tạm thời không nhắc tới việc đến cũng đã đến rồi, chỉ riêng chuyện hôm đó cô thuận miệng nói đau dạ dày thôi mà Trần Trác đã dẫn cô đến đây cũng đủ để cô thấy cảm kích anh.

Cô không phải người không biết điều.

Trong lúc trò chuyện, Trúc Minh Tri dẫn hai người đi ngang qua sân, vào trong đại sảnh của bệnh viện.

Trong đại sảnh có rất nhiều người, có lẽ bọn họ đều đến đây khám bệnh.

Lâm Vụ nhìn quanh, kìm nén sự kinh ngạc trong lòng...

Cô thật sự không biết Thượng Hải còn có bệnh viện đặc biệt và lánh đời như vậy.

"Hai người ăn sáng trưa?"

Trúc Minh Tri dẫn Lâm Vụ và Trần Trác vào phòng làm việc của mình, hỏi.

Trần Trác:

"Ăn rồi, giờ cậu nên hỏi bữa trưa mới đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!