Bữa cơm này không được tính là hai người họ cùng nhau ăn cơm, anh muốn được bồi thường.
Lâm Vụ sững sờ một lát rồi mới hiểu ra.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trần Trác, mấp máy môi, nói: … Tùy anh.
Trần Trác nhướng mày: Em chắc chắn chưa?
Lâm Vụ ừ một tiếng, cắn môi đáp:
"Là tôi đuối lý, tổng giám đốc Trần muốn làm gì cũng được."
Trần Trác: Không dám.
Anh tĩnh tĩnh hỏi:
"Mai em đi đến chỗ này cùng tôi nhé?"
Lâm Vụ ngạc nhiên ngẩng đầu: Đi đâu?
Trần Trác:
"Tôi tạm giữ bí mật, luật sư Lâm có đi không?"
…
Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Vụ ngẩn người giây lát rồi cụp mắt:
"Tôi có quyền từ chối không?"
Trần Trác nhướng mày, ôn tồn nói:
"Em có, nhưng tôi mong em sẽ đồng ý."
Trần Trác tôn trọng Lâm Vụ trong rất nhiều chuyện.
Anh đã nói đến nước này rồi, nếu Lâm Vụ từ chối thì thật là không biết điều.
Cô cụp mắt mỉm cười:
"Ban nãy tôi nói rồi."
Hả?
"Tổng giám đốc Trần muốn làm gì cũng được." Lâm Vụ ngước mắt, nhìn Trần Trác bằng ánh mắt thẳng thắn và vô tư.
…
Hai người nói chuyện trong phòng bếp một lát, sau đó Trần Trác bảo Lâm Vụ ra ngoài.
Lý do khá đơn giản, bởi vì cô ở trong bếp sẽ làm tiến độ nấu ăn của anh bị trì hoãn.
Lâm Vụ không khỏi cạn lời vì lý do này, rất muốn hỏi Trần Trác rằng: Cô đâu có làm gì, sao lại khiến tiến độ nấu ăn của anh bị trì hoãn, cô chỉ đứng cạnh nói mấy câu thôi mà.
Nhưng lời này vừa đến khóe môi đã bị rút lại, Lâm Vụ có linh cảm rằng nếu cô thốt ra câu hỏi này, có lẽ đáp án anh đưa ra sẽ khiến cô tạm thời không chịu nổi.
…
Khi Lâm Vụ quay lại phòng khách, Hà Gia Vân cũng đã gọi điện thoại xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!