Chương 23: (Vô Đề)

Đồng tử của Lâm Vụ co rút lại, hơi thở ngưng trệ, mu bàn tay cũng thoáng tê rần. Cô trừng mắt nhìn cái người vẫn điềm tĩnh như núi, bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra đang đứng trước mặt mình. Suýt chút nữa cô không cầm nổi chai nước trong tay mình.

Dường như cảm nhận được sự dao động của cô, Trần Trác cụp mắt, hàng mi khẽ rủ xuống nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn và điềm đạm:

"Luật sư Lâm, cầm chắc vào."

...

Cổ họng Lâm Vụ nghẹn lại vì bực tức, kìm chế không được mà chửi thẳng cũng không xong. Cô nuốt lại câu

"anh lại còn đổ vạ cho tôi" chực chờ thốt ra, môi nhẹ nhàng nhếch lên, nghiến răng ken két:

"Cảm ơn tổng giám đốc Trần đã nhắc nhở."

Dứt lời, cô vặn chai nước khoáng Trần Trác đưa, quay lưng lại rồi ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Cô uống xong thì thang máy cũng vừa tới tầng hầm B1.

Lúc này, Lâm Vụ không còn tâm trạng để giữ phép lịch sự với Trần Trác vì quan hệ hợp tác giữa anh và công ty luật nữa. Đáng lẽ cô nên nhường Trần Thác và người của anh đi trước, nhưng cô lại bước nhanh ra ngoài mà không buồn quay đầu lại.

Trong hầm đậu xe tĩnh lặng, nhóm Trần Trác bước chậm hơn Lâm Vụ vài bước. Có thể nghe thấy tiếng bước chân cô vội vã, âm thanh giày cao gót dội xuống sàn vang lên từng tiếng cộc cộc như thể đang trút giận.

Tiếng bước chân ngày một xa dần.

Hai người đi về hai hướng khác nhau.

Sau khi lên xe, Lâm Vụ chưa vội khởi động xe mà mở điện thoại, trước tiên tra địa chỉ bệnh viện nơi Hứa Yến Nhiên đang nằm, sau đó mới xem tin nhắn Wechat mới hiển thị trên màn hình.

Trần Trác: [Luật sư Lâm, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.]

Lâm Vụ vẫn chưa trả lời tin nhắn mà Trần Trác gửi cho cô trước đó.

Nhìn câu hỏi trước đó của anh, hình ảnh hai người buông thả tối qua lập tức hiện về trong tâm trí Lâm Vụ. Cô khựng lại, cố gắng xóa cảnh tượng kia khỏi tâm trí, trả lời tin nhắn mà mặt không bộc lộ chút biểu cảm nào: [Tổng giám đốc Trần có vẻ quá tự tin rồi.]

Trần Trác: [?]

Lâm Vụ: [Nghĩa trên mặt chữ, tổng giám đốc Trần tự suy ngẫm đi, tôi lái xe đây.]

Trần Trác im lặng, đưa tay bóp nhẹ ấn đường, tạm thời không chấp nhặt với cô: [Lái xe cẩn thận, đi thăm bạn hay thân chủ đấy?]

Lâm Vụ không trả lời ngay, chỉ nói qua loa cho có: [Nói chung là không phải tôi đi khám bệnh.]

Gửi tin nhắn xong, Lâm Vụ không để ý tới Trần Trác nữa, lái xe rời khỏi đây.

Khi đến bệnh viện số 3 Thượng Hải, cô cúi đầu nhắn cho Hứa Yến Nhiên: [Cậu đang ở khu khám bệnh hay khoa ngoại tổng quát vậy?]

Một lúc sau khi cô nhắn tin, Hứa Yến Nhiên mới trả lời: [Khu khám bệnh.]

Cô ấy chia sẻ định vị luôn cho cô, Lâm Vụ theo hướng dẫn đi tới. Vừa đến khu khám bệnh, cô thấy Hứa Yến Nhiên đang xử lý vết thương. Cánh tay cô ấy có vết máu, một bên mặt cũng sưng lên.

Chứng kiến hình ảnh này, Lâm Vụ cau mày:

"Sao lại nghiêm trọng thế này?"

Cậu đến rồi à. Hứa Yến Nhiên ngước mắt lên, giọng còn hơi run: Đợi tớ một lát.

Lâm Vụ nghiêng đầu, nhìn trợ lý kế cạnh đang cầm đồ giúp Hứa Yến Nhiên: ... Là đánh nhau à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!