Chương 21: (Vô Đề)

Người đàn ông có bờ vai rộng cùng với lồng ngực rắn chắc. Anh dang tay ôm cô vào lòng, cánh tay dài mạnh mẽ đặt sau lưng cô, ép cô sát lại gần mình, khiến hai người gắn chặt vào nhau, trao nhau cái ôm thắm thiết.

Lâm Vụ sững sờ, vô thức muốn đẩy anh ra.

Dường như cảm nhận được điều đó, người trước mặt thì thầm bên tai cô một cách thân mật: Một phút thôi.

...

Cô đang nâng tay lên, nghe vậy lại hạ tay xuống.

Lâm Vụ bị Trần Trác ôm chặt đến mức hơi khó thở. Cô bị giam chặt trong lồng ngực anh, hít thở mùi hương có chút gì đó giống hương khói từ những ngôi chùa, lại như mùi gỗ đàn hương cháy âm ỉ trong miếu suốt tháng năm dài tỏa ra từ cơ thể anh.

Ấm áp và dễ chịu, khiến người ta không kìm được mà chìm đắm, không thể rời xa.

Khu vực trước sảnh sân bay chìm trong mớ âm thanh ồn ào vang dội. Tiếng nói chuyện của người lạ, tiếng loa phát thanh, tiếng xe cộ giao nhau, không ngừng len lỏi vào tai.

Nhưng vào khoảnh khắc này, Lâm Vụ lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình. Nó như tiếng tàu hỏa chạy rầm rập, không cách nào phớt lờ.

Nhận ra điều đó, cô một lần nữa đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang quấn quanh eo mình: Trần Trác.

Cô cụp mắt xuống, bình tĩnh nhắc nhở anh: Đã một phút rồi.

Hai người vẫn còn đang đứng ở bên ngoài, xung quanh có không ít người qua đường nhìn họ. Điều đó làm Lâm Vụ có chút ngại ngùng.

Trần Trác đáp lại, cúi đầu cọ nhẹ vào má cô rồi mới luyến tiếc lùi lại một bước, buông cô ra. Cùng lúc đó, Lâm Vụ cũng lùi hai bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cuối cùng cô cũng có thể thở được bình thường!

Gương mặt Lâm Vụ hơi ửng đỏ, cô cố gắng lờ đi nhịp tim rối loạn của mình, đối diện với ánh mắt của Trần Trác, trong mắt cô ánh lên tia dao động: Đi thôi, muộn rồi.

Trần Trác nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lâm Vụ một cách chăm chú, quan sát từng biến hóa cảm xúc của cô.

Tốt hơn anh dự đoán không ít.

Anh thản nhiên nhìn sang nơi khác: Ừ, em đậu xe ở đâu?

Lâm Vụ:

"Bên bãi đậu xe ngoài trời."

Bãi đậu xe cách đây không xa, chỉ cần ra khỏi sảnh sân bay, băng qua một con đường là tới.

Gió đêm ở sân bay thổi mạnh. Hai người đi một đoạn đường, Lâm Vụ phải hứng gió lạnh thì mới cảm thấy nhịp tim dần bình ổn, đều đặn trở lại. 

Cô bỏ vali vào cốp xe, Trần Trác ngước mắt nhìn về phía Lâm Vụ:

"Đưa chìa khóa xe cho tôi."

Lâm Vụ do dự: Anh không mệt à?

"Tôi đã ngủ rất nhiều trên máy bay rồi." Trần Trác nhìn cô:

"Người mệt hơn hẳn phải là em mới đúng."

Lâm Vụ không phản bác được, đành im lặng đưa chìa khóa cho anh.

Lúc mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, cô mới muộn màng hiểu ra một điều. Không phải cô đến để làm tài xế lái xe đưa anh về sao? Sao bây giờ lại bị cướp mất vị trí thế này?

Trần Trác lên xe sau cô, có điều cô đã đóng cửa xe lại một lúc lâu mà vẫn chưa thấy anh khởi động xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!