Chương 2: (Vô Đề)

Khi quần áo bị ném xuống sàn nhà, Lâm Vụ cảm thấy hơi lạnh. Cô nhắm mắt lại, cánh tay choàng qua cổ anh ôm chặt hơn, ngẩng đầu cắn nhẹ khóe môi anh để trả thù hành vi xấu xa của anh.

Trần Trác bị cắn đau nên cười khẽ một tiếng, sau đó bế cô lên, ôm cô vào phòng tắm.

Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen nhanh chóng át cả tiếng thở dốc lúc hôn môi của hai người. Nước róc rách chảy xuôi qua trán, gò má, xương qua xanh và ngực của cả hai.

Sau một hồi quấn quýt bên nhau, Trần Trác mới buông tha cho Lâm Vụ suýt nữa ngộp thở. Anh lấy sữa tắm đặt ở hốc tường, xoa thành bọt biển trắng tinh rồi cẩn thận bôi lên người Lâm Vụ.

Bàn tay Trần Trác rất nóng, bởi vì chăm chỉ tập thể hình nên trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng thô ráp. Lúc này bàn tay ấy trần trụi chạm vào làn da mịn màng nhẵn nhụi của cô, lúc anh xoa nắn tắm rửa cho cô, mi mắt cô nhẹ nhàng run rẩy, vô thức nín thở, làn da cảm thấy ngứa ngáy tê dại khiến cô chủ động tựa vào gần anh hơn, toan dùng phương thức này để làm vơi bớt khát vọng trong lòng.

Hai người tắm rất lâu.

Đến khi tắm xong về phòng ngủ, Lâm Vụ rơi vào nệm giường mềm mại, Trần Trác nhẹ nhàng hôn lên môi cô, lấy lòng cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ xấu xa như lúc ở trong phòng tắm.

Đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau.

Tuần trước Lâm Vụ bận quá nên không có thời gian thân mật với Trần Trác. Cũng vì vậy nên hồi chiều, khi nghi ngờ anh muốn cho mình leo cây, cô mới hơi nổi nóng.

Nhận thấy Lâm Vụ bị mất tập trung, người đàn ông đang hôn cô bỗng mút xương quai xanh của cô, kéo cô về từ những suy nghĩ mơ màng.

Lâm Vụ nín thở, lập tức nhắc nhở anh theo phản xạ:

"Đừng để lại dấu vết ở chỗ… Ưm…"

Không cho cô thời gian nói hết câu, Trần Trác đã nổi nóng cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, sau đó tiếp tục chặn đôi môi cô, quấy nhiễu trong khoang miệng của cô.

Cảm giác kích thích mà nụ hôn nồng cháy mang đến không thể sánh bằng khoảnh khắc này.

Sau khi hôn cô đến nỗi khiến cô thở hổn hển, Trần Trác thuận thế di chuyển xuống dưới. Anh không tiếp tục kiên nhẫn để lại những dấu hôn chằng chịt trên người cô mà nâng tay khống chế vòng eo của cô, nâng lên cao một chút.

Trong cơn hỗn loạn, đầu Lâm Vụ đụng trúng đầu giường bọc nệm da mềm mại. Cô nhíu mày vì đau đớn, đang định giơ chân đá Trần Trác thì đã bị anh cầm mắt cá chân, đặt lên vai mình.

Cảm giác thăng hoa mà nụ hôn lần này mang lại khiến Lâm Vụ gần như ngộp thở. Cô cứ như biến thành một vật bị ném lên tầng mây, trôi dạt đung đưa theo đám mây, không tìm thấy điểm tựa.

Trần Trác thật sự rất xấu xa, lắm mưu mô.

Hai người trở thành bạn tình đã hơn nửa năm, anh biết rõ dùng thủ đoạn gì có thể khống chế cô, bắt chẹt cô trong lúc hai người hoan ái.

Trong suốt một khoảng thời gian rất dài sau này, toàn bộ sự chú ý của Lâm Vụ đều tập trung vào những hành động của Trần Trác.

Cô không thể nói được một câu đầy đủ, chẳng những vậy mà còn bị anh giày vò đến nỗi bật khóc. Không phải khóc vì buồn bực, cũng không phải khóc vì khó chịu, mà là… Nước mắt tự nhiên tuôn trào khi phản ứng sinh lý đạt đến giới hạn nào đó.

Khi căn phòng trở về yên tĩnh, Trần Trác ôm Lâm Vụ vào lòng, vuốt mái tóc dài ướt sũng của cô, mặt mày ôn hòa hôn lên gò má cô, giọng khàn khàn hỏi: Em ổn chứ?

Lâm Vụ không để ý tới anh.

Trần Trác tự biết mình đuối lý bèn khẽ nhéo vòng eo cô rồi khẽ hỏi:

"Em muốn đi tắm không?"

Anh đi trước đi. Lâm Vụ không có thói quen tắm chung với đàn ông lúc tỉnh táo.

Trần Trác không hề bất ngờ với câu trả lời của cô. Anh khẽ đáp ừ, không gặng hỏi nguyên nhân, cũng không thuyết phục cô nhất định phải tắm chung với mình. Đồng thời, anh cũng không rời giường đi tắm ngay lập tức.

Mấy phút sau, Trần Trác mới buông Lâm Vụ ra để đi tắm một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!