Chương 17: (Vô Đề)

Sau khi Trần Trác rời đi, căn phòng trở lại yên tĩnh.

Lâm Vụ ngồi trong phòng khách một lúc, thoáng cảm thấy hơi thở sạch sẽ mát lạnh của người kia vẫn còn vấn vương quanh chóp mũi.

Đó là mùi hương cô thích nhưng lúc này ngửi thấy lại khiến lòng cô hơi bất an.

Lâm Vụ không do dự quá lâu. Cô đứng dậy mở cửa sổ phòng khách và phòng ngủ cho thoáng rồi chui vào thư phòng.

Khoảnh khắc cửa thư phòng đóng lại, cô tìm lại được chút bình tĩnh.

Đúng lúc này, Hà Gia Vân gửi tin nhắn đến: [Cậu thu hồi cái gì vậy?]

Chưa đợi Lâm Vụ trả lời, cô ấy lại ngạc nhiên truy hỏi: [Sao cậu dậy sớm thế? Cậu không thể ép mình ngủ thêm chút nữa à?]

Lâm Vụ bật cười, ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc mới trả lời: [Đồng hồ sinh học reo rồi.]

Hơn nữa tối qua cô và Trần Trác cũng không làm quá kịch liệt.

Nhà cô không có đồ bảo hộ nên hai người không làm đến bước cuối cùng. Nhưng Trần Trác lại dùng cách khác vẫn có thể đưa cô vào khoái cảm tột độ.

Nhớ đến những chuyện xảy ra tối qua, Lâm Vụ mất tập trung nghĩ... Có khi nào mình là tra nữ, ngủ dậy là phủi tay coi như không quen không? Thật ra cô cũng biết tối qua Trần Trác nhẫn nhịn khổ sở thế nào.

Đột nhiên, điện thoại cô chợt rung lên.

Lâm Vụ vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.

Hà Gia Vân: [Cậu ép buộc bản thân thay đổi đồng hồ sinh học đi.]

Lâm Vụ bất lực đáp: [Cái này nói thật là hơi khó.]

Hà Gia Vân: [Chịu thua mấy người cuồng công việc như các cậu luôn đấy.]

Lâm Vụ: [Cậu ghét Lý Hạng là được rồi, mắc gì ghét tớ?]

Hà Gia Vân: [Ghét chung luôn.]

Sau một hồi trò chuyện, Hà Gia Vân chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi: [Cậu có thích quà bọn tớ tặng không?]

Bấy giờ Lâm Vụ mới phản ứng lại, nhận ra mình chưa kịp mở quà sinh nhật bọn họ tặng. Tối qua vừa về nhà đã xảy ra chuyện quá hoang đường, cô toàn toàn không rảnh bận tâm.

Nghĩ vậy, Lâm Vụ vội vàng ra khỏi thư phòng, đến phòng khách mở quà.

Quà sinh nhật Hà Gia Vân và Lý Hạng tặng hơi nhiều, tận mấy túi to.

Lâm Vụ mở từng cái, sau đó cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh, cười cười gửi cho Hà Gia Vân: [Đều là cậu chọn đúng không?]

Hà Gia Vân: [Đương nhiên, Lý Hạng chỉ chịu trách nhiệm chuyển một phần tiền thôi.]

Lâm Vụ không nhịn được mà bật cười: [Cậu định bao thầu toàn bộ túi xách trang sức cả đời tớ à?]

Hà Gia Vân: [Mấy cái này đã là gì? Hai cái túi với hai bộ trang sức thôi mà, tớ nhìn một tuần là chán rồi.]

Nếu không phải vì sợ Lâm Vụ nói mình thì Hà Gia Vân còn muốn mua nhiều hơn nữa.

Lâm Vụ: [Tớ là dân làm công ăn lương, không thích hợp đeo đồ quý giá thế này.]

Hà Gia Vân: [Vậy thì cậu đeo khi tham gia những dịp quan trọng ấy. Sắp đến tiệc cuối năm của công ty luật rồi, cậu chờ đến lúc đó lại đeo là đẹp.]

Lâm Vụ hết cách: [Vậy tớ nói trước nhé, quà năm mới đừng tặng đồ đắt tiền thế này.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!