Nụ hôn này hơi khác với những nụ hôn trước đây của hai người nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào thì nhất thời Lâm Vụ cũng không nói ra được. Cô chỉ thoáng cảm thấy lần này Trần Trác hôn mình dịu dàng hơn một chút, có điều trong sự dịu dàng lại ẩn chứa sự cương quyết không cho phép mình từ chối.
Anh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, cô cũng chủ động mở môi để anh tiến vào.
Đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, mút mát, đi vào sâu hơn, liếm láp như muốn chiếm hữu đối phương, hôn nhau khó rời.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Khu nhà mà Lâm Vụ sống tiện nghi về mọi mặt, trình độ dân trí của hàng xóm cũng rất cao. Mỗi tối sau mười một giờ, khu nhà không có tiếng ồn nào truyền ra nữa, tất cả mọi nhà đều tự giác giữ yên tĩnh.
Vì cả trong và ngoài phòng đều yên tĩnh nên tiếng hôn và tiếng thở dốc của hai người trở nên rõ ràng.
Đối với Lâm Vụ thì tư thế này có hơi mệt. Vóc người cô cao ráo nhưng so với Trần Trác thì hai người vẫn có sự chênh lệch chiều cao khá rõ rệt.
Cô cảm thấy mình tốn rất nhiều sức lực mới giơ được tay lên ôm cổ Trần Trác.
Nhận thấy sự khó khăn của cô gái trong lòng, Trần Trác cắn mạnh môi dưới của cô rồi đưa tay bế cô lên, để cô bám lên người mình.
Anh hơi thở dốc, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: Phòng em ở đâu?
Lâm Vụ bị anh hôn đến choáng váng, hai mắt ngân ngấn nước. Cô cảm nhận được hơi thở của Trần Trác đáp xuống mặt mình, trái tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ngẩn người, đến khi chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm và chứa đầy dục vọng rõ ràng của Trần Trác, cô mới giơ tay chỉ về một hướng: Đằng kia.
Trần Trác khẽ dừng lại giây lát rồi mới bước về phía đó.
Cửa phòng mở ra, khi Trần Trác định giơ tay bật đèn thì Lâm Vụ chủ động dán sát vào anh, khẽ nói: Đừng bật đèn.
...
Hai người cùng ngã xuống giường, có điều dường như tạm thời không ai quan tâm được nhiều đến vậy.
Lâm Vụ bị Trần Trác đè dưới thân. Anh thân mật cọ cọ chóp mũi cô, lại cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn ác liệt của anh khiến Lâm Vụ thở dốc liên hồi.
Trong khi đó, anh lại thuận theo từng đường cong trên cơ thể cô mà trượt xuống, những nụ hôn dày đặc rơi trên cằm, xương quai xanh, ngực cô...
Quần áo bị cởi ra, áo khoác đã bị vứt xuống cuối giường từ lâu.
Căn phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng màu vàng ấm áp hắt ra từ chiếc đèn ngủ.
Hơi thở nóng rực của Trần Trác rơi trên làn da trắng nõn của Lâm Vụ, khiến cô vô thức nín thở...
Cô không rõ mình đang mong chờ nên kích động, hay là hoảng hốt nên tim mới đập mạnh như vậy. Trong lúc mơ màng, cô còn không phân biệt được bản thân là ai.
Trần Trác không cho cô nhiều thời gian để suy nghĩ. Anh cúi đầu hôn cô, đôi môi cực kỳ mềm mại của anh chạm lên phần da thịt mềm mại nhất của cô.
Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run lên, vô thức tiến lại gần, dán sát vào người anh.
...
Từ rất lâu trước đây, Lâm Vụ đã biết Trần Trác rất giỏi hôn người khác, cũng rất giỏi làm cô vui vẻ.
Khả năng học hỏi của anh cực kỳ mạnh.
Lần đầu tiên hai người hôn nhau, thỉnh thoảng anh còn va vào răng cô, cắn trúng môi cô. Nhưng đến lần thứ hai, anh đã tránh được những sai lầm nhỏ này. Trần Trác cũng đã làm cô vui vẻ rất nhiều lần.
Đến tối nay, Lâm Vụ mới biết... Hóa ra có nhiều cách làm một người vui vẻ đến vậy.
Rõ ràng bọn họ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng nhưng Lâm Vụ vẫn bị Trần Trác đánh cho tan tác, ngay cả ga giường cũng ướt đẫm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!