Bữa tối hôm đó, Lâm Vụ ăn khá vui vẻ.
Lý Hạng là một ông chủ rất tốt. Chỉ cần là bữa tiệc do anh ấy tổ chức thì chắc chắn anh ấy sẽ không sắp xếp những hoạt động tục tằng như ép rượu, thậm chí còn từ chối nếu đối tác yêu cầu người bên anh ấy uống rượu.
Người của công ty luật muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi. Dù sao anh ấy cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
Tối đó Lâm Vụ cũng nói lời giữ lời, không chạm môi dù chỉ một giọt rượu.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, đến khi ăn gần xong thì câu chuyện về vụ án cũng tạm thời đi tới hồi kết.
Mấy người bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ đề chuyển từ vụ án sang những khía cạnh khác.
Lâm Vụ đúng lúc đặt đũa xuống, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Lúc đi đến cửa nhà vệ sinh, Lâm Vụ lướt qua một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp.
Cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nên quay đầu nhìn theo bóng lưng kia, thoáng cảm thấy trông đối phương có hơi quen quen, có điều nhất thời cô không nhớ ra tên người này.
Suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra, Lâm Vụ dứt khoát không nghĩ nữa.
Đối với cô, những người và việc mà có nghĩ cũng không ra thì chắc chắn là không quan trọng.
Mãi đến khi cô bước ra nhà vệ sinh và nhìn thấy hai người đứng ngoài hành lang, cô mới chợt nhận ra người vừa rồi là ai.
Lâm Vụ không biết tên cô ta, chỉ nhớ rằng trước đây mình và đối phương từng có duyên gặp nhau một lần.
Tình huống lần đó tương tự như lần này, chỉ khác địa điểm xảy ra sự việc.
Sau khi hẹn hò với Trần Trác một thời gian dài, hai người trở nên quen thuộc hơn, thỉnh thoảng vào tối thứ sáu sẽ hẹn nhau đến quán bar uống một ly, nghe nhạc rồi cùng nhau về căn hộ.
Lâm Vụ nhớ lại, lần gần nhất cô và Trần Trác đi quán bar là hơn một tháng trước. Ngày đó tâm trạng của cô khá tốt nên chủ động hẹn Trần Trác.
Lần trước nữa là vào kỳ nghỉ hè.
Quán bar mà hai người đến hôm đó rất nổi tiếng ở Thượng Hải, thỉnh thoảng còn mời được ca sĩ nghệ sĩ trong giới giải trí đến biểu diễn.
Lâm Vụ đến nơi rồi mới biết hôm ấy có một ban nhạc rất nổi tiếng đến hát, thành ra quán bar đông đúc hơn bình thường rất nhiều.
Uống rượu nghe nhạc là cách thư giãn mà Lâm Vụ khá thích.
Cô không biết nhiều về ban nhạc biểu diễn hôm đó nhưng lại rất thích những bài hát mà bọn họ trình bày. Không phải kiểu nhạc rap sôi động ồn ào mà là những giai điệu từ tốn và chân thực.
Đến khi ban nhạc biểu diễn xong thì một số khách hàng trong quán bar chuẩn bị rời đi.
Lâm Vụ và Trần Trác cũng không ngoại lệ. Hai người nhìn nhau, sau đó Lâm Vụ đứng dậy nói với Trần Trác rằng mình muốn đi vệ sinh một lát, bảo anh đợi ở bên ngoài.
Khi ấy Trần Trác trả lời cô rằng anh có thể đợi cô ở cửa nhà vệ sinh.
Lâm Vụ khựng lại giây lát rồi nói:
"Không tiện lắm đâu nhỉ?"
Trần Trác ngẩng đầu hỏi Có gì không tiện?
... Lâm Vụ im lặng một lúc, sau đó hỏi đùa:
"Không phải anh sợ tôi chạy mất đấy chứ?"
Nghe vậy, Trần Trác chăm chú nhìn cô vài giây, đoạn hỏi ngược một câu: Em sẽ chạy à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!