Nàng ấy nói: Mẫu phi đi đây.
Ta nói: Vâng.
20
Ta bị tiếng chuông lớn trong cung đánh thức.
A Nhược nhìn bầu trời vừa hửng sáng:
"Điện hạ, đó là chuông tang của Hoàng hậu."
Ta không nói gì, lắng nghe đếm ——
Tổng cộng chín tiếng.
Ta lẩm bẩm:
"Không phải, tổ chế của bản triều, chuông tang của Hoàng hậu sáu tiếng ——"
"Chín tiếng, là Hoàng thượng."
Từ xa xa, truyền đến tiếng khóc than.
"Hoàng thượng băng hà ——"
Ta bỗng vô cùng hoang mang.
"Không thể nào, chất độc trong tạng phủ của Hoàng đế vẫn còn ẩn núp, chưa đến lúc phát tác."
Phạm vi hoạt động của ta bị giới hạn trong hậu cung, không có cách nào tiếp cận Hoàng đế.
Vài lần duy nhất, liều lượng nhiễm vào cũng chưa đủ gây c.h.ế. t người.
Ta vốn định g.i.ế. c Hoàng hậu trước, rồi từ từ tính tiếp.
Nhưng hiện giờ ——
Ai đã g.i.ế. c hắn ta?
... Là ai?
Trong đầu chợt lóe lên một bóng người.
Dung mạo như hoa như ngọc.
Nhưng trong mắt, lại không có ý cười.
Ta đột ngột đứng dậy, đưa lệnh bài cho A Nhược, vội vàng căn dặn.
"Tình hình có biến, mời Chu Thái phó vào cung."
A Nhược hoang mang:
"Chu Thái phó chẳng phải đã ——"
"Ngươi đừng lo! Cứ cho người của Thái phó phủ xem lệnh bài của ta!"
Ta xoay người, chạy về phía Cảnh Dương cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!