Chương 27: Anh coi tôi là gì?

Cố Nhiên nghĩ vậy, giọng điệu thản nhiên nói,

"Này, em có muốn tiếp tục đi học không?"

Chàng trai Hả một tiếng, có vẻ hơi mơ hồ.

"Nếu em vẫn muốn học đại học, tôi có thể giúp em."

……

"Ngoại trừ các trường đại học quá nổi tiếng ở thành phố B, những trường còn lại em có thể chọn bất kỳ trường nào, cũng có thể chọn chuyên ngành mà em thích, đối với tôi mà nói cũng không phải là gì việc khó, em hiểu chứ?"

Hà Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới do dự lên tiếng: Thật sao?

Cố Nhiên cười nói:

"Đương nhiên là thật rồi, nhưng sắp đến mùa nhập học rồi, cơ hội này sẽ không có lần thứ hai đâu, em suy nghĩ kỹ nhé."

Sắc mặt của chàng trai dần trở nên sáng lên, nhưng rồi lại tối sầm đi, cậu thấp giọng nói: Hay là thôi đi.

"Học phí em không cần lo lắng, em có thể tiếp tục làm trợ lý sinh hoạt cho tôi, ban ngày đi học, tối về nấu cơm cho tôi, dọn dẹp phòng, coi như là trả học phí. Công việc khác, tôi sẽ giao cho trợ lý khác."

Hà Nguyệt nhất thời không thể tiêu hóa được, cậu ngơ ngác ngước nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có chút hoài nghi và mong đợi.

"Thế nào? Em muốn đi không?"

Thật sự có thể sao…

Tôi lừa em làm gì!

Vậy… Cảm ơn anh…

Không có gì. Cố Nhiên tỏ ra tự tin và đắc ý,

"Em chắc vui lắm nhỉ?"

Hà Nguyệt thận trọng hỏi:

"Tại sao anh lại giúp tôi?"

Cố Nhiên có chút mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói:

"Có gì to tát đâu, coi như là đào tạo nhân viên thôi."

Tại sao lại giúp cậu chứ, rõ ràng là cuộc sống của chàng trai này, vốn dĩ không liên quan gì đến hắn, nhưng dần dần, cảm xúc của hắn lại luôn bị người này chi phối, khi Hà Nguyệt vui hắn cũng vui, khi Hà Nguyệt buồn hắn cũng cảm thấy không thoải mái.

Hắn muốn cậu vui vẻ, muốn chứng minh cho cậu thấy mình không phải là người xấu, muốn nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cậu, giống như khi cậu nhìn em trai mình vậy, tràn đầy hy vọng và sức sống.

"Cố Nhiên, anh thật tốt."

Hà Nguyệt cảm kích nói.

Có thể trở thành một người tốt trong lòng của chàng trai, có lẽ cũng là một điều tốt, nhưng dù sao thì cũng chưa đủ, hắn còn muốn nhiều hơn thế.

Cố Nhiên nhướn mày:

"Vậy em định cảm ơn tôi thế nào?"

Hà Nguyệt có chút ngại ngùng nhưng lại rất chân thành:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!