Hà Nguyệt lại bắt đầu mơ giấc mơ đó.
Trong giấc mơ là gương mặt méo mó phóng đại của dượng, thô bạo dã man mở hai chân cậu ra, rồi đặt tay vào nơi đáng xấu hổ.
Cậu chỉ có thể cố gắng phản kháng, người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn càng lúc càng tiến lại gần, trong nỗi sợ hãi tột độ cậu không ngừng lùi lại, eo va vào lan can ban công, không kịp phản ứng, cả người đã ngã xuống. Lúc ngã xuống có thể mơ hồ nghe thấy tiếng la hét của đám đông, chợt gần rồi chợt xa.
Cậu chỉ nhớ rõ cơ thể va chạm với mặt đất, xương chân và lưng đau đớn gần như vỡ vụn, cơn đau dữ dội đó, ngay cả trong giấc mơ cũng rõ ràng như vậy.
Trong giấc mơ dường như có người lay động bờ vai cậu, gọi tên cậu:
"Hà Nguyệt, Hà Nguyệt."
Người nọ đưa tay chạm vào gương mặt lạnh lẽo ẩm ướt của cậu, sau đó phát ra một tiếng động nhẹ, giường lún xuống, người nọ ôm cậu từ phía trước, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu.
Đó không phải là sự an ủi quá dịu dàng, thậm chí có phần vụng về, nhưng lại khiến cơn đau ở chân cậu theo giấc ngủ dần dần tan biến.
Không biết đã qua bao lâu, Hà Nguyệt lại tỉnh dậy từ giấc mơ, cốt truyện trong mơ mơ hồ không rõ, chỉ có nước mắt còn sót lại trên gương mặt là thật.
Những tấm rèm thô kệch trước cửa sổ khách sạn bị gió đêm thổi bay lên, hạ xuống, bầu trời bắt đầu trắng xóa.
Phát hiện đó chỉ là giấc mơ, cậu cảm thấy như trút được gánh nặng mệt mỏi, mơ màng lại nằm xuống ngủ tiếp. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng choang, đồng hồ báo thức chỉ vào vị trí 9 giờ.
Ngủ quên rồi, Hà Nguyệt âm thầm kêu khổ.
Chuông báo thức trên điện thoại rõ ràng đã vang lên, nhưng không biết ai đã tắt nó, cậu không có ấn tượng gì về việc đã tắt chuông.
Cậu vội vàng rửa mặt một chút, lấy đồ dùng cần thiết cho công việc rồi chạy đến phim trường. Cố Nhiên đã tới, đang ngồi cùng đạo diễn thảo luận kịch bản.
Theo lý mà nói, cậu lẽ ra nên dậy sớm hơn Cố Nhiên, công việc buổi sáng là bận rộn nhất, cả một ngày lịch trình và trang phục đều phải do cậu sắp xếp, ai ngờ cậu lại ngủ quên, không cần nghĩ cũng biết Cố Nhiên lại sắp nổi giận với cậu.
Cố Nhiên cũng thấy Hà Nguyệt, quay đầu nói với đạo diễn vài câu rồi đứng dậy đi tới.
Hà Nguyệt rụt vai lại, đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng.
Ai ngờ Cố Nhiên lại không nổi giận, biểu cảm có vẻ không được tự nhiên, giọng nói vẫn rất tốt,
"Cậu có muốn ăn sáng không?"
Hà Nguyệt không bị mắng, nhưng bầu không khí bất thường làm cậu càng thêm căng thẳng,
"Lát nữa tôi tự đi ăn cũng được."
Ồ.
"Cái đó, xin lỗi nhé, tôi dậy muộn."
Không sao.
Chàng trai dường như có chút ngạc nhiên hả một tiếng, vẻ mặt mang theo khó hiểu và có phần lúng túng.
Cố Nhiên nhìn cậu một hồi, mới có chút cứng nhắc nói,
"Cậu có phải là không ngủ ngon không?"
Hà Nguyệt bị hỏi có chút ngẩn ngơ, Cũng khá tốt......
Đêm qua cậu...... Cố Nhiên có chút ngập ngừng.
Hắn nhớ lại bộ dáng nghẹn ngào khi ngủ của chàng trai, trong cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại, như bị thứ gì đó chạm vào mà cuộn tròn người lại, nằm trong lòng hắn vô thức run rẩy rơi nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!