Ánh trăng như nước, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, thổi tan đi một chút bầu không khí ái muội.
Ngay khi Trần Lục Nam ấn chuông cửa Nhan Thu Chỉ nhanh chóng kéo người đi vào, sợ bị người khác nhìn thấy.
Trần Lục Nam cảm nhận được động tác của cô, nhìn biểu cảm căng thẳng trên mặt cô, khẽ mỉm cười.
Nhan Thu Chỉ nghe được anh đang trào phúng, không so đo với anh: ''Mẹ bảo anh đưa gì cho em?''
Trần Lục Nam đưa cái túi trong tay qua.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn, là một hộp được đóng gói rất đẹp, rất to.
Cô sửng sốt, chớp mắt hỏi: ''Mẹ làm bánh kem?''
Ừm.
Nhan Thu Chỉ rất thích ăn đồ ngọt, nhưng bởi vì làm nghệ sĩ, số lần ăn tương đối hạn chế, bánh kem mua bên ngoài quá ngọt, đường quá cao.
Trước đây mẹ Trần trong lúc rảnh rỗi học qua phương diện kỹ thuật này, biết Nhan Thu Chỉ thích, về sau làm cho cô rất nhiều.
Hơn nữa, bà sẽ cân nhắc đến vấn đề Nhan Thu Chỉ không thể ăn quá nhiều đường, nên mua một ít nguyên liệu nấu ăn có ít đường, hàm lượng mỡ thấp.
Một trong những nguyên nhân quan hệ của Nhan Thu Chỉ và mẹ Trần tốt, chính là mẹ Trần làm bánh kem rất ngon, không ngán nhưng ngọt.
Có khoảng thời gian cô không thể về, nhớ nhất là bánh kem mẹ Trần làm.
Sau khi nghe Trần Lục Nam khẳng định, mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên.
Cô dơ hai tay ra nhận lấy, trong con ngươi tràn đầy ý cười, khác hoàn toàn với ánh mắt ghét bỏ khi vừa nhìn Trần Lục Nam.
"Cảm ơn.''
Trần Lục Nam cảm nhận được cô biến hóa rõ ràng, giơ tay nới lỏng cúc cổ áo.
Ánh mắt anh di chuyển, nhìn cửa sổ sát đất bên kia: ''Em không lạnh à?''
Nhan Thu Chỉ thuận theo nhìn sang: ''Cũng bình thường, anh lạnh à?''
Cô mở cửa sổ kia ra để giảm cơn tức giận của mình.
Trần Lục Nam không lên tiếng, nhìn xung quanh phòng này một vòng.
Bởi vì không phải nữ chính, hơn nữa đoàn phim vào khách sạn xảy ra chút chuyện, Nhan Thu Chỉ tạm thời vào ở một phòng tương đối đơn giản, vừa vào cửa liền có thể nhìn hết toàn bộ.
Ngoại trừ có cửa sổ sát đất ngắm cảnh bên ngoài, bên trong tương đối bình thường, một giường lớn, sô pha và cái bàn, không có quá nhiều đồ vật dưa thừa.
Anh thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn người đã ngồi khoanh chân trên sô pha định bắt đầu ăn bánh kem.
Anh đứng tại chỗ vài giây rồi đi tới chỗ cô.
Còn chưa kịp ngồi xuống, tiếng chuông cửa vang lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Lục Nam nhìn rõ sự hoảng sợ trong mắt Nhan Thu Chỉ.
Một giây sau, Nhan Thu Chỉ từ trên ghế nhảy xuống, chạy chậm ra cửa nhìn, nói thô tục: "Sao anh ta lại đến đây?''
Sau đó quay đầu nhìn anh, vẻ mặt sốt ruột.
Trần Lục Nam không lung lay, cứ như vậy nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!